XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạn Gái Ngây Thơ

Bạn Gái Ngây Thơ

Tác giả: Khả Nhạc

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 134423

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/423 lượt.

n ông nội bảo bối của mình, anh vừa bực vừa buồn cười.
Thật may là ông nội chọn trúng cô gái hợp khẩu vị của anh, nếu không anh thật sự không biết làm thế nào để trấn an ông.
“Gọi điện thoại cho em là được, đột nhiên chạy tới…”
“Bởi vì anh nhớ em.” Ân Hạo nói thẳng suy nghĩ trong lòng.
Nghe được giọng nói mê người của anh, Đồng Vũ Thiến chấp choáng say, khóe miệng không nhịn được khẽ nâng lên cười ngọt ngào.






Chỉ là một câu nói, cô không chút nghĩ ngợi, đúng như anh mong muốn ngã vào lòng anh.
Trên ban công rất náo nhiệt.
Những bồn dây leo treo trên ban công, mấy con chim phát ra tiếng kêu rủ rì rù rì.
Góc ban công bày những cây hoa màu sắc cùng với những chồng báo và giấy bọc.
Đồng Vũ Thiến ngân nga bài hát, ở trong không gian thoải mái của mình, làm chuyện mà cô thích.
“Cháu dâu, cháu có nghe ông nói không?”
Đồng Vũ Thiến lấy lại tinh thần, nhìn Ân Nhất Chính cười gượng, “Vâng, cháu và A Hạo sẽ sống tốt.”
“Phải yêu thương nhau.” Ân Nhất Chính cường điệu nói, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn cô, chờ cô đáp lại.
Dưới cái nhìn soi mói của ông, cô chỉ còn cách đỏ mặt lặp lại. “Dạ, sẽ yêu thương nhau.”
Nghe được câu trả lời của cô, Ân Nhất Chính hài lòng gật đầu cười.
Thấy hai người vừa cười vừa nói, mẹ Đồng thuận thế nói: “Thời tiết không tệ, con cùng ông đi dạo đi, mẹ đổi lại ga giường.”
“Vâng.” Đồng Vũ Thiến đáp lại một tiếng, sau đó mỉm cười nhìn ông: “Ông nội, bó hoa cúc bách nhật này tặng ông.”
Nhìn thấy bó hoa màu sắc trong tay cô, Ân Nhất Chính sững sờ, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Nhìn vẻ mặt ông, Đồng Vũ Thiến thấp thỏm hỏi: “Ông nội không thích sao?”
“Bông hoa tròn tròn, trông thật xấu xí…” Ông tự lẩm bẩm, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Không nghe rõ lời của ông, Đồng Vũ Thiên không hiểu hỏi: “Sao ạ?”
“À? Cái gì?” Ân Nhất Chính ngây ngốc liếc nhìn cô một cái, giống như vẻ mặt vừa rồi chưa từng xuất hiện, giống như là do cô cảm nhận sai.
“Không có việc gì, chúng ta đi thôi!” Đồng Vũ Thiến cố ý lấy giọng buông lỏng nói.
“Được.” Cầm bó hoa, Ân Nhất Chính dẫn đầu đi ra ngoài phòng bệnh.
“Ông không cắm hoa sao?”
“Ông muốn cầm.”
Thấy ông kiên trì, Đồng Vũ Thiến không có cách nào hơn là để ông tùy ý.
Khi cô và ông đơn độc ở chung mới phát hiện, tình trạng mất trí của ông còn nghiêm trọng hơn cô tưởng tượng.
Lúc đó cô thật sự khâm phục mẹ, chăm sóc người già bị mất trí nhớ, trừ có tâm, còn phải 100% kiên nhẫn.
Nhưng là đoạn đường từ phòng bệnh tới vườn hoa, ông đã mấy lần rời ra khỏi tầm mắt của cô.
“Ông nội chúng ta nắm tay nhau!” Đề phòng ông đi lạc, Đồng Vũ Thiến khoác tay ông, không để ông có cơ hội chạy đến nơi mà cô không nhìn thấy.
“Tại sao?”
“Bệnh viện lớn như vậy, cháu sợ bị lạc, ông dắt cháu… cháu sẽ an tâm hơn.”
“Ừ, cũng đúng!” Ân Nhất Chính thận trọng gật đầu. “Bây giờ người xấu rất nhiều, nếu cháu bị người khác lừa đi mất, Ân Hạo sẽ rất tức giận.”
Nói xong, ông nắm chặt tay cô không buông.
Đồng Vũ Thiến bị dáng vẻ khẩn trương của ông chọc cho cười ha ha.
Một màn này, lại rơi vào trong mắt của Ân Hạo đang chuẩn bị tranh thủ thời gian đi thăm ông nội.
Khi anh nhìn thấy một già một trẻ khoác tay nhau vừa cười vừa nói, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Anh cũng đã có bạn gái, nhưng bởi vì ông nội bị mất trí nhớ, anh luôn dành thời gian cho ông nội, cho nên đối phương đã tìm một người khác có thể đem lại hạnh phúc cho mình, rời bỏ anh.
Cô rời đi khiến anh bị tổn thương rất lớn, cũng trở thành ám ảnh trong lòng anh.
Anh vốn nghĩ, lúc ông nội còn sống, anh sẽ không tìm bạn gái nữa, chỉ là thỏa mãn thân thể, bởi vì, sau khi bỏ ra tình cảm rất có thể sẽ dẫm lên vết xe đổ, anh không hi vọng lại đau một lần.
Nhưng hôm nay, người con gái luôn mơ hồ ngây ngốc kia, lại khiến cho đáy lòng anh khát vọng, giống như là ở trong mộng.
Đồng Vũ Thiến đang cùng ông nội nói chuyện, cảm giác phía trước có người đứng yên, sau khi thấy rõ ràng, cô hít sâu một hơi, không tự nhiên ánh mắt rời đi.
Là Ân Hạo!
Thật ra hai người đã thân mật như vậy, tại sao lúc nhìn thấy anh, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt, tim đập?
Hoàn toàn bất đồng với phản ứng hoảng loạn của cô, Ân Nhất Chính vừa thấy cháu nội đã hưng phấn đi nhanh về phía Ân Hạo.
“A Hạo, a Hạo, cháu xem, cháu dâu tặng ông hoa!”
Định thần nhìn lại, Ân Hạo ngẩn người.
Cô thế lại tặng ông Cúc Bách Nhật….
“Bó hoa rất xinh đẹp.” Ân Nhất Chính như có điều suy ngẫm thì thầm.
Thấy thế, Ân Hạo không nhịn được lo lắng gọi, “Ông nội…”
Anh vừa mở miệng, Ân Nhất Chính lại thu lại cảm giác, lấy giọng hưng phấn nói: “Cháu dâu rất giỏi, bông hoa tròn tròn xấu xí vào tay cháu dâu lại trở nên đẹp như vậy.”
Đã quen với sự thay đổi cảm xúc thất thường của ông, Ân Hạo phụ họa, “Đúng vậy.”
Anh cũng không nghĩ, Đồng Vũ Thiến mơ mơ màng màng, lại khéo léo như vậy, giấy bọc tầm thường lại có thể bó ra được bó hoa trông vừa lãng mạn vừa đáng yêu, anh nghĩ, cô lựa chọn công việc như vậy thật khôn