Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bạn Học, Chào Em!

Bạn Học, Chào Em!

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015

Lượt xem: 134984

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/984 lượt.

n tìm Dụ Vi Hề thì phải”. Giản Vu Ngôn vội vàng nói: “Tôi biết ngay mà, nhất định là cậu nghe Lâm Nhan Ngạn nói, cho rằng người đi cùng tôi là Dụ Vi Hề. Thế nên mới không ngại cực khổ mà đuổi theo, Mộ Tử Khâm, xem ra cậu quả thực rất yêu Dụ Vi Hề”.
Đổng Tả Ưu nhìn Mộ Tử Khâm, trong mắt bỗng nhiên lại tràn ngập hứng thú, “Mộ Tử Khâm, thật thế à?”.
Đầu óc Mộ Tử Khâm hoạt động cấp tốc, sau đó, anh mỉm cười, “Giản Vu Ngôn, tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tôi vì nghe tin cậu và Tả Ưu sắp đính hôn nên mới tới ngăn cản. Tả Ưu, em phải biết rằng cái người tên Giản Vu Ngôn này nhân từ đầu tới cuối căn bản không hề yêu em, em thực sự còn muốn ở bên cậu ta?”.
“Chính là bởi vì anh ấy không yêu em nên em mới yêu anh ấy”. Đổng Tả Ưu thản nhiên cười, mị hoặc chúng sinh, “Tử Khâm, rất xin lỗi, chúng ta không thể được đâu”.
“Đừng trúng kế của cậu ta!”. Giản Vu Ngôn vội nhắc nhở: “Cậu ta rõ ràng rất ghét em, người cậu ta thích là Dụ Vi Hề!”.
“Vu Ngôn, anh đừng nói dối nữa, đến cả Dụ Vi Hề cũng nhận ra là anh muốn đẩy em cho Mộ Tử Khâm. Nhưng”, Đổng Tả Ưu vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Vô ích thôi, Vu Ngôn, anh vĩnh viễn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay em đâu”.
Mộ Tử Khâm cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại ra vẻ buồn bực, anh lấy lại quả cầu hương trong tay Đổng Tả Ưu, tung ra một câu trí mạng: “Tả Ưu, chỉ cần em một ngày chưa kết hôn với Giản Vu Ngôn thì một ngày anh cũng sẽ không buông tha cho em”. Nói xong, anh sải bước ra khỏi khách sạn.
Phía sau truyền đến đoạn đối thoại của hai người.
“Vu Ngôn, chúng ta hãy kết hôn sớm một chút đi, đừng cho Mộ Tử Khâm hi vọng nữa”.
Giản Vu Ngôn xé rách cái áo khoác mỏng, nghiến răng nghiến lợi hét: “Mộ Tử Khâm, tôi phải giết cậu!”.
Sau đó, Mộ Tử Khâm về nước với tốc độ của ánh sáng, lao luôn tới nhà Ngô Luật Quần, tìm đôi vợ chồng nhà kia khởi binh vấn tội: “Không ngờ hai người các cậu dám liên hợp lại chỉnh tôi?!”.
“Ai bảo cậu phá đám tiệc cưới của tôi, lại còn chết không chịu hối cải? Làm như vậy đã là hời cho cậu lắm rồi đấy”. Lâm Nhan Ngạn không thèm để ý.
“Tử Khâm, hết cách mà, Nhan Ngạn cô ấy đang mang thai, phụ nữ có thai là to nhất, tôi chỉ đành nghe lời cô ấy chỉnh cậu một chút vậy”. Ngô Luật Quần vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Rốt cục mọi chuyện là thế nào?”. Mộ Tử Khâm gặng hỏi.
Dù sao cũng đã đùa đủ rồi, nói cho cậu ta biết cũng chẳng sao, Lâm Nhan Ngạn cười khúc khích nói ra sự thật.
Hôm đó…
“Anh nói, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, không phải sao?”. Giản Vu Ngôn cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, “Vi Hề, hãy thử ở bên anh nhé”.
Dụ Vi Hề nhìn anh, lẳng lặng mà nhìn anh, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên sự hoài nghi, “Giản Vu Ngôn, anh định lợi dụng tôi để báo thù Mộ Tử Khâm đúng không?”.
Lông mày Giản Vu Ngôn khẽ giật giật rồi lập tức chối: “Sao có thể thế được? Sao em lại nghĩ vậy chứ?”.
“Bởi vì sự thực là như thế”. Dụ Vi Hề liên hệ tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ lại, cho ra kết quả cuối cùng, “Nhất định là anh đến tìm Nhan Ngạn trước, bảo cô ấy đưa tôi đến nhà anh. Vì lúc đó Nhan Ngạn còn đang giận tôi nên đã đồng ý. Sau đó, anh lại tới khách sạn, cố ý hôn tôi trước mặt mọi người chính là để khiến cho Mộ Tử Khâm tức giận. Tiếp tục, anh lại nói với Mộ Tử Khâm rằng tôi và anh hẹn hò cũng là vì muốn anh ấy không vui. Nói chung, anh chính là muốn trả thù anh ấy. Thế nhưng bây giờ, anh ấy vẫn không quên được Đổng Tả Ưu, theo lý thuyết, anh hẳn là phải đi phá đám mới đúng, sao lại đến dụ dỗ tôi?”.
Dụ Vi Hề chậm rãi nheo mắt lại: “Tất cả mọi chuyện đều không bình thường. Nói đi, rốt cục anh có âm mưu gì?!”.
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi”. Giản Vu Ngôn không chịu thừa nhận.
“Được, anh đã không nói thì đừng trách tôi vô tình”. Dụ Vi Hề nói xong liền đứng dậy, đi vào bếp lấy sốt cà chua ra.
“Em định làm gì?”. Giản Vu Ngôn cảm nhận thấy nguy hiểm.
“Anh đã nhất quyết không chịu nói, nếu vậy, tôi sẽ đổ sốt cà chua lên sofa! Cho anh vĩnh viễn cũng không dám ngồi xuống!”. Dụ Vi Hề uy hiếp.
“Dụ Vi Hề, em ngàn vạn lần đừng làm bậy”. Trán Giản Vu Ngôn toát mồ hôi lạnh, chỉ tưởng tượng ra hình ảnh này cũng đã làm anh không thể chịu đựng được.
“Vậy anh có nói hay không?”. Dụ Vi Hề hỏi.
“Căn bản là không có âm mưu gì”. Giản Vu Ngôn thà chết vẫn ngậm chặt miệng.
“Được, đây là anh ép tôi đấy nhé!”. Dụ Vi Hề nói xong bắt đầu phun sốt cà chua ra khắp nơi, chỉ chốc lát, trên sofa, trên tường, trên trần nhà, chỗ nào cũng dính cái chất lỏng màu đỏ.
Thấy thế, cả người Giản Vu Ngôn như có kiến bò, anh lập tức lao lên cướp lấy sốt cà chua.
Dụ Vi Hề không chịu ngừng, chạy về phòng lấy một cái hộp, mở ra, uy hiếp: “Đây là những sợi tóc rụng mà trước đây tôi đã nhặt vào. Bây giờ nếu anh còn không chịu nói thật tôi sẽ cho chúng nó vào chăn anh, cho lên quần áo, cho vào khắp ngõ ngách trong phòng anh!”.
Nói xong cô chạy vọt vào phòng Giản Vu Ngôn, giả vờ sắp đổ tóc ra. Giản Vu Ngôn rốt cục không nhịn nổi nữa, đành nói thật: “Bởi vì anh muốn đẩy Đổng Tả Ưu cho cậu ta!”.
“Vì sao?”. Dụ Vi Hề không hiểu, “Hai n