
Tác giả: Tứ Nguyệt
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341426
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1426 lượt.
, cô lại chỉ muốn nhào vào ngực của anh, lần nữa cảm thụ anh ôn nhu.
Nhưng là, cô không thể.
Cô sợ mình đem tâm địa dắt đá buông thả , như vậy lúc trước nàng cố ý ly khai, lãnh đạm, ngay cả tổn thương anh, tất cả đều trở nên uổng phí khổ tâm .
“Thật là đang sợ tôi.” Anh có thể trăm phần trăm khẳng định.
“Không, anh nói bậy, anh. . . . . .”
Ngàn Thần đột nhiên lôi kéo cô, không nói hai lời liền đi về phía trước, mặc cho cô giãy giụa thế nào, anh cũng không buông tay.
Anh tựa hồ một giây kế tiếp sẽ hôn nàng, Tiểu Miêu nghĩ thầm, bất quá, cũng không có.
“Đi thôi!”
Ngàn Thần thô bạo giữ lấy tay nhỏ bé của cô, xãi bước hướng bên trong nhà đi tới.
“Anh đi chậm một chút.” Anh cho là đang tranh tài thi đi bộ a! Còn là ăn hiếp cô, nghĩ là chân mèo ngắn?
Vừa vào cửa, Trương quản gia mặt cười mị mị lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt Tiểu Miêu.
“Lâm tiểu thư, hoan nghênh cô tới.”
Tiểu Miêu muốn dùng tay phải cùng Trương quản gia vẫy chào, bất quá tay phải bị một bạo quân nắm thật chặt , không thể làm gì khác hơn là đổi dùng tay trái hướng Trương quản gia phất tay một cái.
“Thật ngại, tôi lại tới quấy rầy.”
Trương quản gia cười đến càng vui vẻ hơn .
“Chuẩn bị xong chưa?” Đây là câu đầu tiên Ngàn Thần mở miệng sau khi vào nhà.
“Đều tốt rồi, thiếu gia.”
“Ừ!”
Vừa tiến vào phòng ăn tràn đầy hương thức ăn mỹ vị , Tiểu Miêu quan sát, mặc dù không thấy như lần trước bày ra nhiều thức ăn, hôm nay lại đổi thành ánh nến lung linh.
Ngàn Thần không nói gì, chẳng qua là rất lịch sự kéo cô lại bên ghế, phục vụ cô ngồi xuống, rồi anh mới lại ngồi đối diện với Tiểu Miêu.
“Sâm banh?”
Tiểu Miêu gật đầu một cái, căn bản đã quên vào lúc này nên giữ vững lập trường đối kháng
Ngàn Thần rót cho cô một ly, và cũng rót cho chính mình một ly.
“Cái món ăn này sở trường của Trương quản gia, còn có cái này khoai tây salad, rất mới mẻ, mau ăn.”
“Hảo.” Cô cũng đói bụng, cô nghĩ, nếu như lát nữa có một trận chiến chờ mình, cô tốt nhất nên ăn no bụng, như vậy mới có khí lực ứng chiến.
Thức ăn đầy trên bàn nhìn vào vô cùng hấp dẫn, cô cũng ăn rất thỏa mãn, bất quá cô thấy anh ngay cả một hớp đồ cũng không còn ăn, chỉ uống sâm banh, ánh mắt vẫn rơi vào trên người của cô.
Tiểu Miêu cố ý không để ý anh, giống như cô tới nơi này tham gia đại dạ tiệc, cứ ăn cho thỏa thích.
Trương quản gia đột nhiên bưng tới một đạo món ăn, cô khốn hoặc nhìn, “Đây là. . . . . .”
“A cho.”
Cô biết là a cho, bất quá, làm ở nới này lại xuất hiện một đống thức ăn ngoại, không phải là rất quái lạ?
“Em thích ăn nhất, không phải sao?”
Tiểu Miêu tâm chấn động, nhớ tới lần trước hai người đi tắm suối nước ngọt, cô nói qua mình thích nhất ăn a cho.
“Hơn nữa nếu muốn có thể đem về nhà một ít.”
Tiểu Miêu trong lòng rất cảm động, cô từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng nói: “Anh thật ra thì không cần phí tâm như thế để cho tôi cảm động, tôi. . . . . .”
“Thật sự là tôi khổ cực có dụng tâm lấy lòng, em không cảm động sao?” Hắn thẳng thắn.
Cô thả ra trong tay dao nĩa, dùng một loại khách khí, xa lánh nói: “Tôi ăn no, cám ơn đã chiêu đãi, tôi cần phải trở về.”
“Em nơi nào cũng không được đi. Hôm nay buổi tối phải lưu lại.”
Sắc mặt cô tái đi, “Anh tại sao thay tôi quyết định?”
“Vì em là của tôi.”
Tiểu Miêu nhìn chằm chằm anh, sau đó không nói hai lời liền đứng lên muốn đi ra ngoài, nhưng là anh nhanh hơn một bước bắt được tay của cô.
“Buông tôi ra!”
“Không thả, tôi vĩnh viễn đều không thể.”
“Anh nếu như muốn tìm nữ nhân qua đêm, bên ngoài có một đống, không nên phí thời gian trêu chọc tôi.” Tiểu Miêu liều mạng giãy giụa.
“Tại sao không thể đụng em? Tại sao không thể trêu chọc ? Em có nhiều thanh cao? Em quên trước đó còn ở trong lòng của tôi cỡ nào dâm đãng, em cũng có hưởng thụ vui vẻ không phải sao?”
“Câm mồm !” Cô kích động vươn tay, lại quăng cho anh một bạt tai lớn vang dội .
Nhưng là, cô không thể.
Lý trí của mình nói cho cô biết, vạn lần đều không thể, vậy mà, thân thể của cô lại phát hỏa. Tiểu Miêu không quan tâm anh sẽ làm cái gì, lý trí của cô đang bị tình hỏa khó chịu thiêu đốt, thân thể của cô giống như là khát vọng, reo hò khó nhịn muốn được về nhà, thế những căn nhà rộng rãi mà cô ước ai trở về đó chính là anh.
“Ngàn Thần. . . . . .” Cô phát ra đau đớn rên rỉ.
Bàn tay anh đặt lên ngực của cô, cách y phục vuốt ve phần mềm mại bên trong, cảm giác đỉnh nụ hoa nhỏ vì động tác của anh và vươn cao.
Ngàn Thần kéo áo cô lên, cỡi ra áo lót màu trắng, không khí lạnh lẻo lập tức đánh úp về phía bộ ngực của cô, làm nụ hoa nhỏ màu hồng lập tức nỡ rộ.
Đồng thời cũng thổi trở về cho cô chút lý trí.
“Anh muốn. . . . . .”
Tiểu Miêu cái gì cũng không thể suy nghĩ, bởi vì anh đã cúi đầu ngậm lấy nụ hoa nhỏ, bắt đầu bú mút giày vò trêu đùa.
“A. . . . . .” Tiểu Miêu cắn môi dưới, cố gắng không để cho mình kêu thành tiếng.
Anh một tay xoa nắn t