XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bang Chủ Dụ Phi

Bang Chủ Dụ Phi

Tác giả: Lam Cầm

Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015

Lượt xem: 134376

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.

y giờ. . . . . ." Mai đại nương nhìn Đỗ Trọng Khang, khóe môi không nhịn được nổi lên nụ cười hài lòng.
"bây giờ phải làm như thế nào?" Mai Phượng Tuyết không biết tại sao mẹ cười rực rỡ như vậy.
"Nhưng bây giờ ta phát hiện ra con đã tìm được một đức lang quân tốt, vậy ta còn kêu con trở về vào cung làm gì nữa? Chúng ta cứ đợi ở chỗ này là được rồi!" Mai đại nương cao hứng bừng bừng, đôi mắt sáng vẫn là nhịn không được liếc về phía Đỗ Trọng Khang, có thể nói là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng hài lòng!
"À?" Mai Phượng Tuyết còn chưa nghĩ được sao tự dưng mẹ mình trở nên lãng mạng như vậy. "Nếu như vậy, ngay cả mẹ cũng bị chém đầu, mẹ ko cảm thấy lo lắng sao?"
"Dĩ nhiên là không sao!" Mai đại nương bộ dạng cả gan nói. "Đầu bị chặt cũng ko sao, chỉ cần con tìm được một lang quân tốt là ổn rồi." Nàng đột nhiên cười rất mập mờ. "Ta thấy nữ nhi cùng hắn ở một chỗ, con thật sự vui vẻ và hạnh phúc mà"
"Mẹ, làm sao mẹ biết?" Mai Phượng tuyết ngượng ngùng chỉ còn thiếu nước đỏ mặt.
"Mẹ dĩ nhiên là biết, quanh mẹ luôn có vô số nam nhân đẹp!" Mai đại nương tự hào nói. "Chớ nói chi là Đỗ Khang tửu gia trang chuyên sản xuất rượu thuốc. . . . . . Ta nói, con cùng hắn ở chung một chỗ sau này, mỗi ngày đều rất khó rời giường đúng ko?" Nàng cười càng thêm có sắc.
"Ách. . . . . ." Mai Phượng Tuyết không biết nên trả lời vấn đề này ra sao. "Mẹ, mẹ thật sự ko sợ hoàng thượng chém đầu?"
"Mẹ ko sợ!" Mai đại nương đối với nữ nhi vỗ ngực bảo đảm. "Ta nói này Đỗ trang chủ, ta đây hào phóng, ngươi không cần đưa ta mấy lọ rượu thuốc?"
"Đó là điều đương nhiên." Đỗ Trọng Khang mỉm cười gật đầu đồng ý. "Người là mẹ của Mai Mai , muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
"Thật sự là quá tốt rồi! Vậy ta cũng có thể ở lại chỗ này chứ?" Mai đại nương đối với Đỗ Trọng Khang mỉm cười nịnh hót.
"Đương nhiên là không có vấn đề." Đỗ Trọng Khang vẫn là bộ mặt mỉm cười.
"Quá tuyệt vời!" Mai đại nương thiếu chút nữa là nhảy dựng lên hoan hô. "Tuyết Nhi, đây thật là chuyện tốt!"
"Mẹ. . . . . ." Mai Phượng tuyết chỉ cảm thấy bị mẫu thân làm cho đầu óc chao đảo.
Lúc này mọi người phải nên rất bi thương chứ, canh giữ nghiêm ngặt ở mọi nơi, phải chờ hoàng thượng tới bắt chúng ta chặt đầu chứ?
Tại sao nàng nhìn thấy hoàn toàn không phải như thế?
Nếu nói là mẹ đang gượng cười thì thật ko phải, mẹ cười tươi đến thế kia mà, hơn nữa A Khang cũng có bộ dạng giống như mẹ, điều làm nàng cảm thấy tức giận vô cùng. Mặc dù nàng ko sợ chết, nhưng quá bình thản đến mức này thì...! Bọn họ có hơi lạc quan quá hay ko?






"Các người thật không cảm thấy rất kì quái sao?" Mai Phượng Tuyết nhìn nhìn hai người trước mặt quá mức vui vẻ, buồn bực nhíu mày.
Tiểu Thiện, mẹ, Đỗ bá bá, A Khang bốn người cư nhiên có thể kéo nàng đi uống rượu mua vui —— dĩ nhiên, nàng không thể uống rượu, nàng phải lấy trà thay rượu —— điều này thật sự là một chuyện vô cùng kì quái! Rõ ràng hiện tại mọi người phải rất buồn bã và thê lương mới phải!
"A Khang!" Nàng đầu tiên hỏi Đỗ Trọng Khang. "Chàng sắp cùng ta đi Hoàng Tuyền rồi, không phải chàng nên cùng ta ưu tư hay sao? Tại sao lại có tâm tư uống rượu mua vui ở chỗ này ?"
"Còn mẹ nữa!" Con mắt chuyển sang mẹ nàng."Người cũng phải bồi nữ nhi đi gặp Diêm La, người thật sự không sợ sao? Người không phải nên về nhà thông báo với các tỷ muội chuẩn bị hậu sự sao?" Về phần Đỗ bá bá, con của ngài sắp chết, ngài có thể bị giết, ngài cũng ko quá đau buồn vì ngài chỉ biết có rượu, nhưng như vậy cũng ko nên...!" Mai Phượng Tuyết bất chấp tất cả, nổ súng toàn diện.
"Còn có tiểu Thiện, ngươi từ lúc nào cũng trở nên ko sợ chết vậy?" Mai Phượng Tuyết cuối cùng hỏi đến tỳ nữ bên cạnh mình.
"Mai Mai, nàng đến tột cùng muốn thế nào?" Đỗ Trọng Khang rất nhanh đuổi theo nàng, ôm nàng vào trong ngực, vừa đau lòng vừa thương tiếc nhìn nàng.
"Các người toàn bộ không hiểu!" Mai Phượng Tuyết khóc vô cùng thương tâm không dứt. "Các người tại sao lại vô tâm đối với việc sinh ly tử biệt đến như vậy?"
"không phải ta đã nói rồi sao?" Đỗ Trọng Khang nhíu mày, bắt đầu hoài nghi mình có phải đã chọc nàng quá đáng.
Hắn có nên nói cho nàng biết, bọn họ căn bản sẽ không bị chém đầu?
"Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà chàng không biết. . . . . . Ô. . . . . . Người ta không phải là không sợ chết, người ta căn bản cũng không muốn chết!" Mai Phượng tuyết cuối cùng nói ra băn khăn trong lòng nàng.
"Căn bản cũng không muốn chết?" Đỗ trọng Khang chân mày nhíu chặt. "Đây là ý gì?"
"Chàng cũng không hiểu!" Mai Phượng Tuyết thút tha thút thít rơi lệ. "ta còn chưa yêu sâu đậm, bây giờ phải chết. . . . . . Bất kể có được đầu thai hay ko ta cũng ko cần!"
Thì ra đây là nguyên nhân thầm kín của nàng. . . . . . Đỗ Trọng Khang trong lòng hung hăng muốn nhéo nàng một cái, ôm nàng vào trong ngực thật chặt.
"Ta không muốn chết. . . . . . Cùng chàng ở chung ta rất vui, ta càng không muốn chết. . . . . . Chàng biết không?" Mai Phượng Tuyết ngước mắt nhìn chằm chằm