Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Bảo Bối May Mắn Ngủ Nhầm Giường

Tác giả: Hắc Khiết Minh

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 134544

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/544 lượt.

hải tốn biết bao thời gian mới có thể nói cô ý tá buông tha để anh mặc lại áo. Con mèo trong lòng lại leo lên vai anh, anh bắt nó kéo xuống, nó lại cố bám vào đầu vai anh. Anh gãy cổ nó một cái, mèo nhỏ phát ra tiếng meo meo. Anh mỉm cười, xem ra mèo của cô so với cô còn dễ dàng lấy lòng hơn.
Theo Ninh Ninh trở về nhà cô, vừa vào cửa, không khí ngột ngạt truyền đến, cô cầm lấy trên bàn điều khiển từ xa, mở máy lạnh. Nhưng máy lạnh lại phát ra tiếng khò khè như lão già bị ho hen, cô bỏ lại điều khiển từ xa, đi qua đứng trên ghế, dùng sức gõ nó hai cái, rồi mới lại khởi động lần nữa. Lần này nó phát ra tiếng còn lớn hơn.
_ Ông trời ơi, máy lạnh kia chắc có ít nhất hai mươi năm tuổi.
Ninh Ninh mở tủ lạnh tối thui, đem bia đưa cho Hawke. Anh còn tưởng rằng tủ lạnh cũng hư nhưng bia lại rất lạnh. Cô lại quay đầu, tìm kiếm trong tủ lạnh. Cuối cùng không chịu nổi cái tủ lạnh tối thui kia, tôiy đưa đến trên góc vỗ vài cái, đèn bên trong lập tức sáng lên. Cô lấy từ tủ lạnh ra một gói, mèo nhỏ từ vai anh lập tức phóng xuống, chạy thẳng đến bên chân cô dụi dụi.
_ Mèo ngốc.
Ninh Ninh hừ một tiếng, đi đến phòng bếp, lấy một ít thịt bò đem bỏ vào bát. Mèo nhỏ vừa thấy đồ ăn, chạy đến ăn ngấu nghiến, rất giống ba ngày ba đêm chưa ăn cơm. Hawke mở nắp lon bia, ngồi xuống sô pha, vô ý nhìn đến bàn ăn cơm phía trước chỉ có ba chân. Nó không ngã xuống là vì Ninh Ninh dùng gậy gỗ chống lại. Lần trước bởi vì anh ngồi ở bên kia, cho nên mới không phát hiện. Nhìn quanh nhà phát hiện nhà cô có rất nhiều đồ cổ. Chúng nó đã muốn hỏng rồi, như là tivi của cô, cái bàn, tủ lạnh. Ngay cả sô pha anh đang ngồi, đều có vết mèo cào nát. Uống thêm một ngụm bia, anh tiếp tục đánh giá tường có chút loang lỗ, cùng chụp đèn trên trần như muốn rớt xuống. Nó thật là lung lay sắp đổ, một nửa đinh ốc đã rớt ra, cho nên chụp đèn nghiêng hẳn 45 độ, chỉ cần có chút chấn động, nó sẽ rơi xuống ngay, Hawke đành bèn ngồi sát vào ghế, sợ chụp đèn kia vô tình rơi trúng đầu anh. Chẳng trách hôm trước cửa bị hư Ninh Ninh cũng không có vẻ gì khẩn trương. Xem cô lấy cho mèo con bát nước rồi chính mình cũng uống một ly nước. Hawke nhịn không được tò mò mở miệng.
_ Nhà cô có cái gì không hư không?
Cô uống một viên thuốc, lạnh lùng nhìn anh nói.
_ Có.
_ Cái gì?
_ Cửa.
Hawke sặc lên một trận. Ninh Ninh đi tới, rút khăn giấy trên bàn đem cho anh. Cửa? Đó là chẳng phải do mấy ngày trước anh sai người thay sao? Âu Dương Ninh Ninh nhìn khắp nơi.
_ Còn có máy tính cùng giường. Cửa ở phía kia, uống xong bia thì về đi.
Cô đem túi rác vừa phân loại đến chân anh.
_ Đem túi rác này bỏ luôn.
Cô liền xoay người trở lại phòng ngủ, đóng cửa, khóa lại. Anh nghe được tiếng khóa cửa khóa, tự nhiên mãy ra ý nghĩ muốn thay khóa cửa phòng ngủ của cô. Nhìn xuống bao rác bên chân mình, Hawke bất giác cười khổ. Đổ rác? Từ khi sinh ra đời anh có bao nhiêu lần đi đổ rác rồi? Ba lần? Hai lần? Lại ngắm mấy túi rác kia, anh tiếp tục cười khổ. Có lẽ…… Một lần đi?
Máy lạnh tiếp tục phát ra tiếng khò khè, anh uống bia nhìn nó, nói thật, tuy rằng nó nhìn giống như một ông già nhưng mà thổi gió cũng rất lạnh. Anh không tự giác ách xì 1 cái, liên tục vài ngày không ngủ, hiện tại anh chỉ cảm thấy buồn ngủ. Quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, nhìn lại đồng hồ trên tường, mới ba giờ chiều, anh nằm ở sô pha một lát chắc cô cũng không đế ý tới. Ngáp một cái, Hawke buông lon bia, nhanh chóng nằm xuống. Chỉ ngủ một lát thôi. Anh nhắm mắt lại, điều chỉnh tư thế tốt, anh bắt đầu tiến vào mộng đẹp.
Mới đi ra khỏi phòng, Âu Dương Ninh Ninh liền thấy trên sô pha một người cùng một mèo nằm ngủ ngon lành. Hawke nằm trên sô pha, con mèo lại nằm cuộn tròn trên bụng anh, một người một mèo say sưa ngáy.
_ Có lầm hay không?
Ninh Ninh nhíu mày lẩm bẩm, muốn đánh thức anh nhưng đến sô pha lại nhìn thấy mắt anh như con gấu trúc. Kỳ quái, cô nhớ rõ mắt anh đâu thế này. Anh ở dưới lầu chắc không ngủ được. Ngồi xếp bằng trên bàn, cô nhìn gương mặt anh rồi đánh giá. Đại khái là không ngủ, cô nhớ rõ dưới lầu chỉ có giường xếp, nhìn anh quần áo hàng hiệu biết chắc anh là cái loại đại thiếu gia được nuông chiều từ bé, muốn anh ngủ giường xếp giống như là lấy mạng anh. Cô khẽ cười, hừ nhẹ một tiếng, Lưu Manh tựa hồ nhận thấy được có người, mở một con mắt, nhìn thấy Ninh Ninh, nhận thấy dàng ngủ kì quái của mình, liền sửa lại tư thế tiếp tục ngủ. (Di Di: sợ bé mèo này gê, thật kute quá =))
_ Mèo ngốc.
Cô nhếch môi khinh thường, nhưng nhìn một mèo một người phối hợp ngủ ngon lành chỉ thấy tức cười. Lại liếc nhìn gương mặt tuấn tú của anh, tôiy cô bỗng ngứa ngáy. Liền đi vào phòng, đem giấy bút vẽ ra, một lần nữa xếp bằng ngồi ở trên bàn, bắt đầu vẽ bức tranh một người một mèo. Nhưng vẽ chưa được bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy này khuôn mặt có điểm quen mặt. Nhìn bức vẽ trên tôiy, cô ngừng lại, không thể nhúc nhích.
Đáng chết! Cô nhận ra được khuôn mặt này! Cô trước kia thực sự có vẽ qua.