
Tác giả: Hà Vũ
Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015
Lượt xem: 134754
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/754 lượt.
xoa nắn.
"Ngô. . . . . ." Cái loại cảm giác tê dại đó cho tới bây giờ chưa từng có, giống như dòng điện xông thẳng lên não của Lạc Tiểu Hòa, thân thể mềm mại hóa thành vũng nước, cảm giác dường như mình đang lơ lửng.
Anh khó khăn rời đi môi của cô, ở bên tai cô nói thật nhỏ: "Tiểu Hòa, hãy nhìn anh."
Lạc Tiểu Hòa vâng lời mở ra đôi mắt đen sương mù, thẹn thùng đưa mắt nhìn anh. Kinh nghiệm vừa mới cao triều khiến toàn thân cô mềm yếu vô lực, bên trên da thịt trắng như tuyết ửng lên một tầng sắc hồng xinh đẹp càng động lòng người.
Đôi mắt chim ưng trìu mến nhìn thẳng vào đôi mắt ngây ngô kia, anh tìm được tay của cô, mười ngón tay giao nhau, "Sẽ có chút đau, vì anh nhịn một chút, được không?"
"Dạ. . . . . ." Cô ngượng ngùng đáp một tiếng, nắm chặt bàn tay to rộng của anh.
"Bảo bối ngoan." Anh hôn cô thật sâu, tách ra bắp đùi trắng mềm, nam căn cứng rắn ở lối vào ướt át trên dưới cọ sát lẫn nhau vài lần, mới động thân từng chút, từng chút một chậm rãi tiến vào.
Lạc Tiểu Hòa không thoải mái rên nhẹ một tiếng, anh lập tức dừng lại, ngón tay săn sóc xoa bóp viên hoa châu nho nhỏ núp ở trong cánh hoa mềm mại kia, ý đồ khiến cho sâu trong hoa tâm tiết ra nhiều chất lỏng hơn.
Khúc dạo đầu mặc dù anh đã kiên nhẫn làm đầy đủ, nhưng thân thể cô bé con lần đầu tiên biết mùi vị hoan ái, đau xót vẫn không thể tránh được. Khi nam căn cứng rắn to lớn của anh thâm nhập sâu hơn vào bên trong, ngập chỗ sâu nhất bên trong mật huyệt ấm áp thì Lạc Tiểu Hòa nức nở nghẹn ngào một tiếng, nước mắt lưng tròng, liên tiếp thở mạnh, toàn thân cũng buộc chặt, chỗ kín mút lấy anh càng chặt.
"Ngoan, thả lỏng. . . . . . Nếu không sẽ đau hơn." Cổ Hách Tuyền đau lòng không ngừng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, bàn tay cũng không ngừng tìm mọi cách vuốt ve chỗ mẫn cảm của cô, muốn cho cô thả lỏng.
"Đau. . . . . ." Cô nước mắt lưng tròng tố cáo, cảm giác giữa hai chân giống như có ngọn lửa đang đốt, dị vật thô to nóng bỏng xâm nhập giữa đùi cô làm cô vừa kinh vừa sợ.
"Anh không động, bảo bối, đừng sợ, một lát là tốt rồi." Anh hôn lên đôi mắt đầy lệ của cô, không ngừng nhẹ ru, dùng hết toàn bộ lý trí khắc chế xung động muốn rong ruỗi trong cơ thể cô, thô cứng vẫn chôn sâu ở trong hoa huyệt ẩm ướt nhỏ hẹp, chỉ cảm thấy bên trong cô như tơ lụa ấm áp, bao bọc anh thật thoải mái.
Một lúc lâu sau, Lạc Tiểu Hòa mới cảm giác không đau đớn như trước nữa, nhưng nam căn thô sáp của anh vẫn cắm nơi đó, không hề có dấu hiệu đi ra, ngược lại càng ngày càng nóng rực cứng rắn, làm cô vừa căng cứng vừa khó chịu.
Cô theo bản năng hoạt động thân thể lại làm cho Cổ Hách Tuyền khẽ rên rĩ.
"Bảo bối, anh muốn động, có thể không?" Mồ hôi dọc theo trán nhỏ xuống, anh nhịn thật vất vả.
". . . . . . Được. . . . . ." Cô tinh tế rên rỉ, thẹn thùng đáp ứng.
Không chờ đợi nữa, anh lập tức tung người với dục vọng như sóng trào, công thành chiếm đất.
Thân thể ngây thơ hoàn toàn bị chiếm đoạt thật sâu, nặng nề xâm lấn, dũng mãnh, cuồng dã đoạt lấy. Lạc Tiểu Hòa nằm dưới người anh giống như là đang trải qua một trận bão càn quét, cô theo không kịp, chỉ có thể bất lực ưm, khẽ nấc, mặc anh cố tình làm bậy, ta cần ta cứ lấy.
"Đừng sợ, anh ở đây, hãy tin anh . . . . ." Anh ôm lấy thân thể mềm mại ôn hương của cô, để đôi chân trắng như tuyết quấn quanh hông của anh khiến hai người giao hợp càng chặt hơn, bàn tay ôm lấy đôi mông mềm, dùng sức nhấn thật mạnh vào cô.
"Ưm. . . . . . A. . . . . . Không. . . . . . Đại ca. . . . . . Ca. . . . . ." Không thể hình dung khoái cảm giống như lửa đang thiêu đốt khắp toàn thân, mỗi một thần kinh, từng tế bào, Lạc Tiểu Hòa cuối cùng cũng không nhịn được thét lên.
"Gọi anh, bảo bối ngoan, lớn tiếng gọi anh. . . . . . Anh thích nghe em gọi anh. . . . . ."
Tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt tuyệt vời kích thích Cổ Hách Tuyền càng thêm hưng phấn, anh tăng nhanh phóng túng hơn, mỗi một cái tiến vào cũng càng lúc càng nặng càng sâu hơn, đâm vào địa phương mềm mại nhất của thiếu nữ.
"A. . . . . . Đại ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . . Xin anh. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa toàn thân đều đang run rẩy, cô thở hổn hển, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vô thức tràn ra từng tiếng cầu xin càng khiến người con trai điên cuồng.
"Xin anh gì thế? Hửm? Bé yêu. . . . . . Là thế này phải không?" Anh cúi đầu khẽ cắn một đầu vú màu hồng, nhẹ nhàng liếm cắn, dùng sức mút, mọi cách sủng ái thương yêu, thắt lưng càng cuồng dã tấn công, nam căn to và dài xuyên thật sâu vào trong hoa tâm, cơ hồ muốn hòa tan hết mình vào thân thể bé nhỏ đó.
"Ô. . . . . . Không cần. . . . . ." Lạc Tiểu Hòa khóc sụt sùi, lắc lư mái tóc rối tung, nắm thật chặt bắp thịt trên cánh tay anh, hoa kính càng ngày càng mềm mại ướt át co rút lại theo quy luật.
Thật là tà ác, giường cũng theo động tác có tiết tấu của anh "Kẽo kẹt" vang dội, làm người ta mặt hồng tim đập, mà nệm phía dưới mềm mại, co dãn cực tốt là công cụ trợ giúp anh ‘tàn bạo’ trên cô, anh tiến vào, cô bị buộc nghênh hợp, anh rút ra, cô thật sâu lâm vào. . . . . .Gắn bó c