The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư

Bảo Bối Tình Nhân Của Kiến Trúc Sư

Tác giả: Hà Vũ

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 134729

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/729 lượt.

nhìn vào chữ kí tên, hai chữ “Lạc Hòa" xiêu xiêu vẹo vẹo
"Anh xem đi." Cô bé con nở một nụ cười ngọt ngào, mặt mày cong cong, tay nhỏ bé trắng mịn vừa chỉ chỉ chõ chõ, vừa có lòng tốt giới thiệu: "Đây là a ma, kia là lão quản gia, đây là em, còn kia là anh đó! Rất giống có phải không?"
Giống? Giống chỗ nào thế! Thiếu niên nhìn chằm chằm vào vật thể đen đen giống như gương mặt "Người", mày rậm nhíu chặt hơn.
"Ai kêu mày vẽ tao thế?" Anh híp híp mắt, đột nhiên hai tay dùng sức xé, giấy vẽ lập tức nát thành trăm mảnh, bực mình tận tình vò thành một cục.
Cô bé con khiếp sợ trợn to hai mắt, miệng không tự chủ được mở thành hình chữ O.
"Mày vẽ rất xấu, tên của mày cũng thế", thiếu niên tựa hồ còn chưa hài lòng, từ ngữ càng thêm ác độc: "Mày không phải tên Lạc Hòa sao, có nghĩa là Lạc đà kết hợp với Hà mã đúng không?”
Không phải mà. . . . . . Cô bé con mếu máo, trong đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng dâng đầy nước mắt, rất uất ức nhìn gương mặt xanh xao tái nhợt của thiếu niên.
"Bây giờ mày hãy nghe kỹ cho tao, không có chuyện gì đừng chạy tới tìm tao, tao không muốn nhìn thấy mày, tốt nhất nên tránh xa tao ra ! Có nghe chưa?" Thiếu niên chưa hả giận đem đống giấy vụn trong tay ném xuống đất!
Thật ra anh cũng không hiểu tại sao mình lại giận dữ như vậy, hơn nữa còn đối với một cô bé con vô tội phát tiết. Nhưng mỗi khi vừa nghĩ tới ba mẹ thương yêu của mình chết rồi, mình cũng thành phế vật chẳng đứng nổi . . . . . . Anh cảm thấy mình sắp điên mất rồi.
Thế giới của anh xám xịt, nhưng con nhóc trước mắt này lại luôn tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời sáng rọi, như một tia sáng lấp lánh làm anh cảm thấy vô cùng chướng mắt!
Kể từ khi cô đi theo a ma đến Cổ gia giúp việc, cô mỗi ngày đều đến chọc làm anh phiền, hơn nữa đều không biết mệt, cô còn kéo anh líu ríu nói tất cả những chuyện của cô ở trường học, bất kể anh muốn nghe hay không; cô còn thừa dịp anh không có ở gian phòng này lén bước vào chơi với tấm thảm trải sàn. . . . . . Đừng tưởng rằng anh không biết.
Anh không hiểu, tại sao cô không thể giống như người khác, an tĩnh một chút, trốn xa một chút? Coi anh như vi khuẩn mang bệnh, độc dược, bom hẹn giờ, là loại nào cũng tốt, tại sao cứ chạy tới làm phiền anh.
Lúc mới bắt đầu anh im lặng không nói gì, nhiều lúc cảm thấy phiền chết đi được, rồi đến một ngày nào đó, anh đột nhiên cảm giác được vết thương ứa máu của mình hình như không còn đau như mình vẫn nghĩ, anh lập tức quyết định phản kích, chọc cô khóc!
Tựa như bóp vỡ trong tay vầng dương chói mắt, liều mạng! Dùng sức! Không chút lưu tình! Ánh sáng? Là cái quỉ quái gì đây? Nó sẽ không thuộc về anh, chỉ có núp ở trong bóng tối kéo dài hơi tàn, anh mới cảm thấy tốt hơn.
"Có phải rất khó chịu không? Vậy thì mày mau đi tìm a ma, tìm lão quản gia, đi gọi bọn họ tới mắng tao đi!" Anh khiêu khích nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngập nước có thể tràn ra bất cứ lúc nào, chết cũng không tin mình không có cách trị tiểu quỷ nghịch ngợm này.
Cô bé con cắn môi, vừa buồn vừa đau lòng, nghiêng đầu nhìn ca ca xấu trước mắt.
Mặc dù cô cũng rất muốn khóc, nhưng a ma nói qua, gặp phải thất bại khóc là vô ích, cho nên, cô mới không cần khóc.
Khẽ hấp háy lỗ mũi, đem ngấn lệ cùng nước mũi dùng sức thu vào trong bụng, khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ ngẩng lên cao, vô cùng kiên cường nhìn anh rực rỡ cười một tiếng.
Tiếng trẻ con mang theo giọng mũi rõ ràng truyền vào trong tai của thiếu niên, "Đại ca ca, mới vừa rồi anh đã nói sai rồi. . . . . . Lạc Tiểu Hòa là lúa, ba tiếng lúa, mạ lúa, không phải là Hà Mã dưới sông a!"
Một hồi yên tĩnh. Một lát sau....
"Cút!" Thiếu niên thẹn quá thành giận đuổi người, thuận tay đem tất cả những sách vở văn bản trên bàn hất tất cả rơi xuống sàn nhà, tiếp theo lại cầm chén nước bên cạnh lên.
Thấy thế, cô bé con tốc độ thật nhanh, như một làn khói tông cửa xông ra, rõ ràng là sợ, nhưng vẫn đang cố giả bộ dũng cảm, nhờ vào khung cửa che chở, thanh âm thật nhỏ tiếp tục yếu ớt truyền đến: "Anh đừng ném đồ thế nữa, ném vỡ hết đáng tiếc lắm, ngày hôm qua hại a ma cùng lão quản gia quét dọn thật lâu. . . . . ."
"Mau cút!" Một tiếng hét la lên.
"Vậy. . . . . . Được rồi! Ngày mai em trở lại. . . . . ."
Cái gì? Thiếu niên ngạc nhiên, chăm chú nhìn miệng cô bé không ngừng tuôn ra giọng nói líu lo đặc sắc kia.
Khuôn mặt tái nhợt bởi vì nổi giận mà trở nên đỏ bừng, lồng ngực phập phồng thật vất vả mới bình tĩnh lại, tầm mắt sâu và đen nhìn cái ly trong tay. . . . . .
Một hồi lâu sau, anh vẫn không ném ra.
Anh hoàn toàn không muốn thừa nhận: mỗi ngày, chỉ khi có con nhóc quỷ tinh nghịch đó xuất hiện, anh mới cảm thấy tim của anh thật ra còn nhúc nhích, cuộc sống tối tăm như đã chết của anh mới có chút ánh sáng le lói. . . . . Thậm chí, thậm chí anh.... Có chút mong đợi.
Mặt không đổi sắc, anh nhắm lại mắt, nhớ tới khuôn mặt nhỏ bé đỏ hồng, môi cười cong cong, dáng vẻ ấm áp như mặt trời nho nhỏ. . . . . . Khóe miệng mím chặt, thể hiện chút cảm xúc ngay mà ngay cả mình cũng nhìn không thấy.