
Tác giả: Thải Nhi
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134671
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/671 lượt.
hật xinh đẹp.
“Di Thiến?” Hắn thử gọi cô.
Không phản ứng, hình như cô đã ngủ say.
“Di Thiến.” Lần này hắn lay lay cô, nhưng mà cô chỉ lẩm bẩm một tiếng, thay đổi tư thế, lại tiếp tục ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô như vậy, thực mê người.
Hắn kìm nén xúc động muốn hôn cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, muốn đưa cô vào giường hảo hảo nghỉ ngơi.
Đi qua phòng khách, trở về phòng ngủ nơi hai người vẫn thường ở chung, hắn đặt cô xuống giường lớn mềm mại, kéo chăn đắp lên người cô.
Cô vẫn đang ở đây.
Nhìn cô đang ngủ say, hắn bỗng nhiên cảm thấy hoang mang khó hiểu.
Tại sao cô không hề thương hắn, nhưng vẫn đồng ý để hắn đến giúp đỡ, chăm sóc cô?
Hắn thực sự muốn dùng sức đem cô ôm chặt vào trong ngực mình, hung hăng yêu cô, nhưng hắn cũng hiểu được nếu mình thật sự làm như vậy, đời này chỉ sợ đừng mong gặp được cô nữa.
Đúng lúc này, hắn lơ đãng nhìn đến đầu giường thấy có một quyển sách nhỏ, hắn chưa bao giờ thấy quyển sách này.
Hắn tò mò lấy ra xem, lại bị dọa đến ngây ngốc khi nhìn thấy tên sách.
“Chỉ nam cho phụ nữ có thai?” Nhà hắn tại sao lại có loại sách như thế này? Hắn kinh ngạc trừng mắt nhìn quyển sách, đây hiển nhiên không phải hắn mua.
Nếu không phải hắn, thì phải là…… Hắn lại lần nữa đưa mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường, nhớ tới việc cô bỗng dưng nhờ hắn mua ô mai và nước chanh…… Nước chanh và ô mai…… Đều rất chua đi.
Cô…… Mang thai…
———————————–
“Leng keng!” Chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Phương Di Thiến nhíu mày, đứng lên, đi đến trước cửa.
“Tại sao anh lại đến nữa?”
Cô bất đắc dĩ nhìn người đàn ông ở trước cửa.
Từ sau hôm cô gọi điện nhờ hắn mua chút đồ đến nay, mỗi ngày hắn đều đến ít nhất hai lần, hơn nữa mỗi lần đều lấy lý do rất kỳ quặc cổ quái, hắn nói cái gì mà sợ cô cảm thấy nhàm chán, liền mang đến một đống sách, hơn nữa còn mang thức ăn đến cho cô.
Kỳ quái là, hắn cũng không lấy cớ này để ở lại bên cạnh cô, bởi vậy cô cũng đỡ cảm giác lúng túng xấu hổ không biết nói gì với hắn.
Mới đầu cô còn muốn cự tuyệt hắn , nhưng mà hắn dường như rất hiểu biết sở thích của cô, mỗi lần thức ăn hắn mang đến đều rất hợp khẩu vị của cô.
Nước ô mai ướp lạnh, các loại quả chua chua ngọt ngọt, làm cho cô muốn từ chối cũng không được.
Là hành động của cô đã cho hắn hy vọng sao? Sớm biết thế này cô đã không gọi điện cho hắn.
“Thật có lỗi, anh có chuyện quan trọng muốn tìm em, cho nên mới trực tiếp đến đây.” Hình như tâm trạng hắn đang rất tốt.
“Hình như dạo này anh không phải làm việc, tại sao luôn chạy đến đây tìm tôi?” Tuy rằng cô rất thích hắn mang thức ăn đến, bất quá cũng không nên quá kiên trì không cần làm việc của mình như vậy.
“Em có thể từ bỏ tiền đồ sáng lạn của mình, vì sao anh lại không được?”
Cô trợn trắng mắt “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần , đó là trước kia tôi rất ngốc……”
“Nhưng hiện tại anh rất thích làm vậy vì em.”
Được rồi! Cô không muốn tranh cãi nữa, hắn thắng.
Bất quá cô phát hiện hai tay hắn trống trơn, không mang theo cái gì.
“Anh đến đưa em ra ngoài .” Hắn lập tức giải thích nghi hoặc của cô.
“Ra ngoài?” Nhớ tới bìa cuốn tạp chí ngày đó, cô đề phòng lùi từng bước “Tôi không muốn ra ngoài.”
“Hai ngày nay em không xem ti vi hay đọc báo đúng không?”
“Tôi đã lâu không xem.”
Cô không muốn biết người khác hình dung hoặc phê bình như thế nào về cô…
“Chuyện đó anh đã giải quyết rồi, yên tâm.” Hắn tươi cười với cô “Bây giờ nhất định em đang rất buồn chán! Chúng ta đi ra ngoài đi”
Giải quyết? Giải quyết như thế nào? Cô ngây ngốc để hắn kéo ra ngoài, ngồi vào xe của hắn, phải qua một lúc lâu sau, cô mới lấy lại được tinh thần.
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Con đường này…… là muốn đến quán “Hồng” của cô sao?
Quả nhiên.
“Đi vào trong đó làm gì?”
Cô bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Sau khi chuyện đó xảy ra, có rất nhiều nhà báo phóng viên đứng trước quán “Hồng”, vì vậy đã lâu lắm rồi cô không đến đây.
Triệu Quân Á không trả lời, vẫn chăm chú lái xe đưa cô trở lại quán “Hồng”.
“Chúng ta cùng nhau đi vào sẽ tốt hơn.”
Hắn không để cô xuống xe, ngược lại sau khi tìm vị trí đỗ xe, mới cùng cô đi vào.
“Anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao muốn dẫn tôi đến đây.”
“Gần hai tuần không có tới, em không muốn đến xem một chút sao?”
“Tôi không hi vọng sẽ gặp phóng viên.” Không cần nghĩ cũng biết trong quán tuyệt đối có rất nhiều phóng viên.
Hắn cười cười,“Dù sao có bọn họ, “Hồng” sẽ buôn bán tốt hơn.”
“Tôi không cần bọn họ quảng cáo giúp cho quán.” Cô có chút tức giận .
“Yên tâm, không có việc gì.” Hắn ôn nhu nói.
“Tôi……” Cô đang muốn từ chối đã bị hắn lôi kéo, đẩy cửa đi vào “Hồng”.
Đúng như lời hắn, trong quán buôn bán rất tốt, khiến cô khá bất ngờ.
“Chủ quán! Chào cô, đã lâu không đến!” Bồi bàn nhìn thấy cô đến, vui vẻ thét chói tai “Chúng tôi nghe nói cô bị bệnh nên rất lo lắng a! Hiện tại đã khỏe hơn chưa?”
Bị bệnh? Cô? Vẻ mặt cô ngây ngốc “Tôi không …”
“Đương nhiên là khỏ