
Tác giả: Thải Nhi
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134647
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/647 lượt.
.
Cô nhắm mắt lại,cả người ngả ra sau, thoải mái dựa vào ghế xe.
Vị trí cô đang ngồi đây,đã nhiều năm như vậy, hắn thật giống anh trai luôn quan tâm chăm sóc cô.
Nhưng… Cũng chỉ là như thế này.
Trong mắt hắn, cô là cô gái bên cạnh nhà hắn, hắn luôn coi cô như em gái, che chở yêu thương hết mực.
Hắn rất đẹp trai, tính tình lại tốt, học tại trường đại học Y,hắn lại là học trưởng, bên cạnh hắn sẽ không thiếu những cô gái xinh đẹp giỏi giang.
Hắn cũng có mấy người bạn nữ khác,hoàn cảnh gia đình như thế nào cũng đều có bằng cấp tốt nhất, cô đối với hắn mà nói chính là em gái.
Chỗ ngồi bên cạnh người lái xe, ngoài cô ra, cũng không có mấy cô gái khác được ngồi .
“Suy nghĩ cái gì?” Chú ý tới cô đột nhiên im lặng, Triệu Quân Á quay đầu hỏi.
Cô liếc mắt nhìn hắn một cái,“Anh xem ra còn rất rảnh rỗi mà đi quản em? Bạn gái anh đâu?”
“Em nói Ái Ân? Giờ này chắc hẳn cô ấy đang nghỉ ngơi ở nhà.” Hắn cười nói.“Nếu em có thể giống cô ấy nhu thuận hơn một chút,anh liền cám ơn trời đất .”
Giang Ái Ân là bạn gái hiện tại của hắn, là sinh viên khóa dưới,cùng khoa ở trường đại học của hắn, đồng thời cũng là hậu bối của Phương Di Thiến ở trường trung học.
“Nếu em có bạn trai giống như anh, nếu anh ấy nói không thích em mở quán rượu,em cũng nguyện ý vì anh ấy mà từ bỏ.” Cô nhẹ nhàng nói.
Nếu hắn là bạn trai của cô…… Cô hẳn là sẽ nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
“Đứa ngốc, lấy điều kiện của em, còn sợ tìm không thấy người đàn ông tốt ?” Nói đến đây, hắn đứng lên, miệng không ngừng lải nhải “Nếu không em thử yêu vài người xem, chắc chắn bạn trai của em cũng sẽ suốt ngày dính lấy em, còn nói những lời ngon ngọt dụ dỗ…”
“Bọn họ cùng anh còn kém xa, làm sao được tính là người đàn ông tốt?” Cô chu miệng, nũng nịu – bộ dáng mà cô chỉ lộ ra ở trước mặt hắn.
“Nguyên lai anh ở trong lòng em được đánh giá cao như vậy sao?” Hắn thấy cô thật trẻ con, cười hỏi lại.
Phương Di Thiến cắn răng không nói.
Đâu chỉ cao? Cô là đã đem lòng yêu hắn a! Yêu đến mức tâm tình rối loạn.
Tình cảm mà cô dành cho hắn, không thể dễ dàng nói ra được,cô quay đầu nhìn cảnh phố xá phía ngoài cửa xe đang lùi dần về sau, không để cho hắn nhìn ra cảm xúc trong lòng của cô.
Từng cơn gió lạnh thổi tới, mang theo hương vị trên cơ thể hắn, hai người rõ ràng đang gần nhau như vậy, sao tâm lại thực xa vời.
Kỳ thật cô cũng không biết,chính mình còn có thể chịu được bao lâu nữa? Còn có thể làm “em gái” của hắn đến bao giờ? Lẳng lặng nhìn hắn lái xe trên con đường vắng, ánh sáng nhạt đang lên ở phía chân trời,một ngày mới sắp bắt đầu,bình thường vào lúc này cô đang nghỉ ngơi ở nhà….
“Di Thiến, đã đến nhà của em rồi!” Không biết xe đã dừng lại từ khi nào, Triệu Quân Á buồn cười nhìn cô lâm vào trầm tư mà trở nên thật hồn nhiên.
“A?” Phương Di Thiến đột nhiên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện nguyên lai xe đã đến trước cửa nhà mình “Đã đến rồi…” Cô vội vàng cầm lấy túi xách, mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống.
“Di Thiến.” Hắn gọi cô.
“Làm sao vậy?”
“Em chỉ có một mình, cần phải hảo hảo chiếu cố chính mình, chú ý an toàn,làm việc cẩn thận một chút, biết không?” Hắn dặn dò .
“Anh còn coi em là trẻ con sao?” Cô liếc nhìn hắn, mở cửa xuống xe.
“Anh là lo lắng cho em”
“Anh đi lo lắng cho Ái Ân của anh đi!” Cô khoát tay,“Đúng rồi, nếu rảnh rỗi thì có thể đến quán của em…..”
Cô còn chưa nói xong lời, chân không cẩn thận bước hụt, lảo đảo ngã ở trên đường nhựa.
“Di Thiến!”
Hắn vội vàng mở cửa xe chạy xuống “Em cảm thấy thế nào?”
“Đau……”
Mắt cá chân thật đau,cô biết mình đã bị trẹo chân rồi.
Cô quả thực quá xui xẻo, đã phải đi đứng cả đêm bằng đôi giầy cao gót, vừa nghỉ ngơi trong chốc lát sau đó lại đứng lên quá nhanh, bước đi không cẩn thận liền ngã bị thương.
“Anh xem nào.”Hắn trầm giọng nói, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không, không cần xem!”
Cô đem chân giấu đi,“Chỉ là không đứng vững thôi mà.”
“Để anh xem một chút.”Hắn lo lắng.
“Em thật sự không có việc gì.” Cô lập tức đứng lên, còn dạo quanh một vòng cho hắn xem,“Xem này, em không phải rất tốt sao? Vừa rồi chỉ là thất thần một chút.”
“Xác định? Có muốn đến bệnh viện không?” Hắn vẫn còn lo lắng.
“Không cần.” Cô dùng sức lắc lắc đầu.
“Vậy được rồi!” Thấy cô kiên trì, hắn cũng không nói cái gì nữa “Anh đi về trước , phòng khám phải mở cửa vào lúc chín giờ sáng,anh muốn trở về xem xét một chút.”
“Anh mau đi đi!” Cô gánh vác không nổi sự quan tâm của hắn.
“Em nếu có gì không thoải mái, nhớ rõ phải đến gặp bác sĩ.”
“Được.” Cô giục hắn “Anh mau trở về đi.”
“Anh đi đây.” Hắn vẫy tay tạm biệt cô, mới trở lại trên xe,lái xe rời đi.
Cô kinh ngạc theo hướng hắn đi, qua một hồi lâu mới hoàn hồn.
Hắn đi rồi…… Tuy rằng là cô vội vã đuổi hắn đi , nhưng mà thật sâu trong đáy lòng lại vẫn như cũ cảm thấy mất mát khi hắn rời đi.
Cô muốn được hắn quan tâm, lại sợ hãi nếu hắn quan tâm quá nhiều sẽ làm cho cô chìm đắm càng sâu.
Phương Di Thiến cúi đầu nhìn mắt cá chân sưng đỏ thật đáng sợ của mình, khẽ thở d