
Tác giả: Đường Quân
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134697
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/697 lượt.
ủa anh ta thôi."
"Hoá ra là như vậy, vậy anh ta sẽ không chịu ảnh hưởng chứ?"
"Em xin tha thứ cho anh ta sao? Đừng quên người ta ở trường học bắt nạt em như thế nào."
Tề Thiệu Bạch tức giận nhắc nhở cô.
"Đó cũng là bởi em ít khi nói về quá khứ của hai mẹ con với mọi người, mới có thể gây ra hiểu lầm cho người khác, người không biết không có tội, hiểu lầm đước giải quyết là tốt rồi."
"Tiểu Tề, con thấy sao?"
"Khâu Chí Vĩ sau này sẽ không cười con nữa chứ?"
Thẩm Gia Tề chỉ lo lắng việc này.
"Không đâu."
"Vậy thì không sao rồi, bởi vì con cũng có lỗi, nếu con nhẫn nhịn không đẩy bạn, như vậy mẹ sẽ không bị mắng, mẹ, con xin lỗi!"
Người lớn tình cảm phức tạp, nhưng liên lụy trẻ con, nên nói xin lỗi là lớn người mới phải. Thẩm Mạt Hinh nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng, dịu dàng nói:
"Mẹ mới phải nói xin lỗi con, là mẹ chưa nói rõ ràng, mới có thể khiến con bị bạn bè chê cười, về sau có người hỏi về chuyện ba mẹ, mẹ nhất định sẽ nói cho rõ ràng, sẽ không để cho người khác hiểu lầm, con sẽ tha thứ cho mẹ chứ?"
Đây là hai mẹ con cố ý khiến anh khổ sở sao?
"Không đúng, nói như vậy thì tất cả là lỗi của anh."
Là anh không nên mất trí, là anh không nên ly hôn Mạt Hinh, ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của anh nha!
"Nếu như anh không bị mất trí thì thật tốt."
Thẩm Mạt Hinh lặng lẽ nắm một tay của anh, hình như có tâm ý tương thông, con trai vươn tay nắm một cánh tay khác của anh.
Hai người đồng thời cho anh một nụ cười rực rỡ.
Không có ngôn ngữ dư thừa, chỉ có nụ cười ấm áp, không cần cất lời, anh đã hiểu ý của bọn họ.
Người phạm sai lầm như anh, không những được tha thứ mà còn được an ủi, anh là sao thật may mắn hạnh phúc nha!
"Tiểu Tề, chúng ta tổ chức tiệc đi!"
Anh chợt nghĩ ra ý tưởng, đề nghị.
"Tiệc?"
"Mời tất cả bạn bè của con tới tham gia, để mọi người đều biết, con không phải chỉ có mẹ, còn có ba."
"Thật sự có thể tổ chức tiệc mời bạn bè của con sao?"
Thẩm Gia Tề chuyển động con ngươi, vừa giật mình lại hưng phấn.
"Đương nhiên là thật, coi như là tổ chức tiệc sinh nhật tiểu Tề, ba sẽ cho xe đi đón mọi người."
"Như vậy có được không? Tiểu Tề còn nhỏ, làm vậy thì phô trương quá."
"Đây là tâm ý của ba, muốn tổ chức tiệc sinh nhật bù cho con trai, vì anh đã bỏ qua bao năm tháng, bây giờ muốn bồi thường một chút, em nỡ nhẫn tâm ngăn cản anh sao?"
Lớn mong đợi, nhỏ mong đợi, hai người bốn mắt nhìn chằm chằm cô, khiến cô cảm thấy từ chối sẽ có cảm giác tội ác.
"Được, em sẽ chuẩn bị, địa điểm chọn ở quán cà phê đi, ngày đó em sẽ nghỉ làm."
"Không cần, địa điểm chọn ở chỗ anh ở, chỗ đó phòng khách và sân cũng đủ rộng rãi, có thể để cho bọn trẻ thư giãn gân cốt một chút."
Cô biết nơi Tề Thiệu Bạch nói là gì, đó là căn nhà bọn họ cùng chung sống năm năm.
Vừa nghĩ tới việc thăm lại chốn xưa, tâm tình của cô không khỏi nặng nề .
Sau khi hai người gặp lại, đây là lần thứ hai cô bước vào nhà Tề Thiệu Bạch, lòng Thẩm Mạt Hinh vô cùng nặng nề, rõ ràng chính là căn nhà cao cấp kia, tuy nhiên tất cả đã thay đổi.
Bài trí đổi, trang trí cũng thay đổi, ngay cả hoa trong sân nhà cũng không giống, nhìn căn nhà mình đã từng ở năm năm trở nên xa lạ như thế, nói không đau khổ là gạt người.
Nhưng mặc dù tất cả đều thay đổi, cô vẫn nhớ rõ từng chi tiết.
Buổi lễ tốt nghiệp hôm đó, bọn họ uống một chút rượu, có rượu hỗ trợ khiến bọn họ vụng trộm nếm thử trái cấm. Lần đầu tiên của cô đã tặng cho Tề Thiệu Bạch ở căn phòng này.
Đa số những người đàn ông ở tuổi của anh đều không muốn bị hôn nhân trói buộc quá sớm, nhưng Tề Thiệu Bạch rất có trách nhiệm, sáng sớm khi họ tỉnh dậy, anh lập tức cầu hôn cô.
"Gả cho anh đi, về sau anh nhất định sẽ làm em hạnh phúc ."
"Anh. . . . . . Là em cam tâm tình nguyện giao mình cho anh, anh không phải cần vì trách nhiệm mà lấy em."
Mỗi người phụ nữ đều mong muốn cùng người đàn ông mình thích nhất sống đến già, cô dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng cô không muốn hôn nhân của họ vì trách nhiệm mà miễn cưỡng, càng không muốn trở thành vật cản của anh.
"Là anh muốn chịu trách nhiệm với em, nếu em không gả cho anh, anh sẽ không thể chuyên tâm làm việc, nghĩ mãi xem liệu em có bị người khác theo đuổi không, coi như là vì tốt cho anh, cầu xin em gả cho anh đi."
Anh cố làm ra vẻ đáng thương, cùng tình ý trong giọng nói, làm cô cảm động.
Cho nên bọn họ chọn ngày, đến tòa án công chứng, trở thành vợ chồng trong lời chúc của mấy người bạn tốt.
Mới bắt đầu, bọn họ quả thật rất ngọt ngào.
Mỗi ngày nằm trong khuỷu tay Tề Thiệu Bạch, tỉnh lại trong ánh nắng ban mai, cô luôn cảm thấy mình như sống trong mộng, hạnh phúc ngập tràn.
Nhưng cũng bởi vì cuộc sống như một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng thì thế giới hiện thực vô cùng tàn khốc.
Trương Lệ Anh đột nhiên xuất hiện, ngọt ngào của cô cũng biến mất, đến bây giờ chỉ cần nghĩ tới việc mẹ chồng không thích cô, tay của cô luôn run run không kiềm chế được.
Trong lúc cô đang tâm ý hoảng loạn, một bàn tay to từ phía sau cầm lấy tay của cô.
R