
Tác giả: Đường Quân
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134666
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/666 lượt.
không ngừng chảy xuống, trừ rơi lệ, cô thật sự không thể nói gì hơn.
Sợ Thẩm Mạt Hinh lại chạy mất, Tề Thiệu Bạch nói gì cũng phải đưa cô về nhà mình.
Nhưng Trương Lệ Anh vừa nhìn thấy Thẩm Mạt Hinh, chẳng những không chịu nhận, còn gây sự muốn đuổi cô ra ngoài.
"Hai đứa đã ly hôn, tại sao lại dẫn cô ta trở lại? Mẹ đã nói rồi, mẹ không thể nào tiếp nhận người như cô ta làm con dâu, con còn không bảo cô ta để tiểu Tề ở lại, bảo cô ta đi đi."
"Ly hôn? Chưa có sự đồng ý của con đã quyết định ly hôn, mẹ, đó là mẹ làm đúng không?"
Bị Tề Thiệu Bạch nói đúng, Trương Lệ Anh lập tức im lặng không nói.
Thẩm Mạt Hinh vốn không muốn tin tưởng bà là người làm bọn họ ly hôn, nhưng lúc nhìn thấy bộ dáng không còn lời nào phản bác của bà, cô mới tin chắc đó là sự thật.
Nghĩ tới ba năm qua, cô chẳng những vẫn hiểu lầm Tề Thiệu Bạch, còn từng đối với anh nói điều ác ý, cô liền cảm thấy thật có lỗi với anh.
"Ba năm này, con vẫn không ngừng tự hỏi mình, con là ai? Quá khứ của con có điều gì? Nhưng ngoài mẹ và ba nói cho, không còn trí nhớ về những người khác, làm sao mẹ có thể độc ác tước đoạt phần ký ức quan trọng nhất của con?"
"Mẹ là vì tốt cho con. . . . . ."
"Mẹ còn không biết rằng mình sai lầm rồi sao?"
Anh hét lên, Trương Lệ Anh lại câm như hến.
"Không nên, đừng nói nữa."
Thẩm Mạt Hinh giật nhẹ ống tay áo của anh muốn ngăn lại anh.
Dù sao cũng là mẹ của anh, giữa mẹ con không có chuyện gì là không thể nói. Cô thật lòng muốn coi Trương Lệ Anh như mẹ của mình, nếu như không phải bà có thành kiến với cô, cô tin tưởng họ có thể sống chung rất tốt.
"Nếu không có sự đồng ý của mẹ, con sẽ không kết hôn cùng Thiệu Bạch, nhưng con thật sự vô cùng hi vọng mẹ có thể cho con một cơ hội, để con có thể cùng Thiệu Bạch hiếu thuận với mẹ, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ như mẹ đẻ của mình."
Thẩm Mạt Hinh ánh mắt thành khẩn, mặt kiên định nhìn Trương Lệ Anh.
Cô không trách bà sao?
Cô và Thiệu Bạch bị bà chia rẽ ba năm, ba năm nay cô một mình nuôi cả đứa bé nên chịu không ít cực khổ, chẳng lẽ Thẩm Mạt Hinh thật sự không trách bà sao?
Nhìn gương mặt của Thẩm Mạt Hinh vẫn dịu dàng như trước, nhớ tới quá khứ bà luôn gây khó khăn cho Thẩm Mạt Hinh, còn lừa gạt cô ly hôn với Thiệu Bạch, hại cô thành bà mẹ độc thân, Thẩm Mạt Hinh vẫn không trách tội bà, Trương Lệ Anh đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
"Mẹ, mẹ có thể hay không vì con, từ bỏ thành kiến với Mạt Hinh?"
Thấy biểu hiện của Thẩm Mạt Hinh, thái độ Tề Thiệu Bạch cũng dịu xuống.
Anh năn nỉ, làm nũng, khiến Trương Lệ Anh giống như trở về khi con trai còn nhò. Khi đó anh cũng như vậy, luôn làm nũng năn nỉ bà.
Lúc con lớn ba mẹ sợ nhất là con trai vì quá yêu thương vợ con mà quên ba mẹ, nhưng bà lại bởi vì có Thẩm Mạt Hinh, may mắn có thể ôn lại ký ức ấm áp đó với con trai.
Lần này, bà thật không thể không thừa nhận, là bà làm sai.
Nhưng muốn bà thừa nhận mình làm sai với bọn trẻ, bà không mở miệng được.
"Được, con đưa quảng cáo lên báo rầm rộ như thế, nếu như mẹ không gật đầu, người ta còn tưởng rằng mẹ là bà già ác độc không có tình người, các con muốn làm thế nào thì làm, mẹ không quản."
Anh biết mẹ có thể nói như vậy, đã là hạ mình rất nhiều.
Tề Thiệu Bạch ôm bả vai Trương Lệ Anh, hôn lên mặt bà một cái, cực kỳ cảm kích nói:
"Mẹ, cám ơn mẹ! Con rất yêu mẹ, về sau nhất định sẽ cùng Mạt Hinh càng hiếu thuận mẹ."
"Các con thực sự không trách mẹ sao?"
Trương Lệ Anh chuyển ánh mắt hướng Thẩm Mạt Hinh, cuối cùng vẫn dừng ở trên mặt Thẩm Gia Tề sau lưng Thẩm Mạt Hinh.
"Bà là tấm gương xấu, là một bà nội kỳ cục sao?"
"Dĩ nhiên không trách ạ."
Thẩm Mạt Hinh đem nhi tử kéo ra đằng trước, dịu dàng nói:
"Đi ra chào bà nội, nói với bà nội con rất yêu bà."
Thẩm Gia Tề nghe thấy Trương Lệ Anh là bà nội của cậu, lại thấy vẻ mặt bà trở nên hiền từ, ngay lập tức cậu tiến lên ôm lấy bà, ngẩng đầu nói:
"Bà nội, tiểu Tề rất thích bà, tiểu Tề cũng sẽ hiếu thuận bà đó."
Tình cảm ruột thịt này xuất hiện muộn, âm thanh bà nội này của Thẩm Gia Tề, khiến kiêu ngạo của Trương Lệ anh cuối cùng cũng tan rã, bà ngồi xổm người xuống, nước mắt lưng tròng ôm lấy cậu.
"Gia Tề, thật xin lỗi! Bà nội thực xin lỗi con!"
Nếu như, không phải tình cảm của Thiệu Bạch và Thẩm Mạt Hinh đủ kiên định, bà cũng không có cơ hội cảm nhận được thời khắc tình thân ấm áp này, hiện tại bà thật sự nghĩ thông suốt, một nhà hòa hợp là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không quan trọng.
"Hiện tại mẹ có thể thông báo ba con về Đài Loan rồi, chỉ là không biết thân thể của ông ấy có thể trụ được để lặn lội đường xa về."
Trương Lệ Anh ôm Thẩm Gia Tề nói:
"Ông nội con rất nhớ con, nếu như ông không tới được, con có nguyện ý về Mĩ thăm ông cùng bà không?"
"Mẹ, đây là ý gì? Ba làm sao?"
"Ba con ung thư dạ dày, sợ con lo lắng vẫn không để mẹ cho con biết, lần này cũng vì ông muốn mẹ trở lại tìm Mạt Hinh và tiểu Tề, ông ấy thật sự rất nhớ tiểu Tề."
"Chúng ta đi thăm ba thôi."
Thẩm Mạt Hinh chủ động đề nghị.<