
Tác giả: Mạc Oanh
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341677
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1677 lượt.
vô thức rụt cổ lại.
Thấy mục đích của mình đạt thành, chú ý tới cả mặt cô như sắp bị thiêu cháy, Chu Hàn mới lùi ra sau cô, tăng khoảng cách với cô nói: “cô không phải kiểu tôi thích, bởi vì …” Kéo dài âm cuối, cố ý dừng một chút, đợi cô quay đầu lại.
Tất cả đều giống như dự liệu của Chu Hàn, sau khi anh dừng lại, Lâm Lệ vô thức quay đầu lại hỏi: “Bởi vì sao?”
Nhìn cô, nụ cười nơi khóe miệng của Chu Hàn khuếch trương đến cực hạn, híp mắt lại, cả người nhìn qua có chút tà mị, sau đó chậm rãi mở miệng, nói: “làm sao? Cô muốn tôi có hứng thú với cô sao?”
“Tôi không có!” Lâm Lệ lớn tiếng giải thích, quay đầu không nhìn tới anh, lần nữa trong lòng thầm mắng mình lắm miệng.
Phía sau truyền đến giọng nói đùa cợt của Chu Hàn: “Bởi vì cô quá gầy, căn bản không có cảm giác, tôi không muốn ôm một bộ xương, bởi vì quá nhẹ tay.” Nói xong cũng không chờ Lâm Lệ quay đầu lại nói gì, tâm tình thật tốt cười xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Lệ sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới kịp phản ứng, tức giận xoay người, giận dữ nói với cánh cửa: “Quá nhẹ tay, người nào cần anh ôm a, cuồng tự luyến.”
Ngoài cửa, Chu Hàn cũng không quay đầu lại, nhưng sáng sớm hôm nay, tâm tình của anh nhìn qua rất tốt, cả người thư sướng.
Anh ấy nghe tôi
Lâm Lệ súc miệng trong phòng vệ sinh xong mới ra khỏi phòng, ra khỏi cửa phòng, mới phát hiện ba Chu và mẹ Chu đã dậy cả rồi, bác giúp việc đã bày bữa sáng lên bàn ăn, ngay cả tiểu Bân cũng đã rửa mặt mặc quần áo tử tế ngồi ngay ngắn ở trên ghế.
Mẹ Chu thấy cô đi ra ngoài, cười ngoắc ngoắc tay với cô, “Lâm Lệ, đã dậy rồi, vừa lúc, tới đây ăn điểm tâm.”
Lâm Lệ ngượng ngùng vì mình là người dậy cuối cùng, mặt hơi có chút nóng lên, lúng túng cười cười, tiến lên ngồi xuống cạnh Chu Hàn. Nhìn ba Chu và mẹ Chu nói: “ba, mẹ, sớm.”
Ba Chu cũng không nhiều nói, chỉ cười nhạt gật đầu với cô, mà mẹ Chu thì vội vàng lấy đũa và thìa cho Lâm lệ.
Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, nhẹ giọng nói cảm ơn, “cảm ơn mẹ.”
Lâm Lệ chỉ cười, khi cúi đầu nhìn bát cháo và bánh bao, lại nhíu chặt chân mày.
Đột nhiên một đôi đũa đưa qua, gắp đi cái bánh bao trong bát của Lâm Lệ, Lâm Lệ kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Chu Hàn nhìn cô nói: “không thích ăn bánh bao thịt thì hãy nói với mẹ, cứ ngây ngốc nhận lại không thích ăn, cho anh đi.” Nói xong, gắp cái bánh bao thịt kia cho vào miệng cắn một miếng to.
Bên này Lâm Lệ còn chưa phục hồi tinh thần lại, bên kia mẹ Chu đã kinh ngạc mở miệng hỏi: “a! tiểu Lệ con không thích ăn bánh bao thịt a!”
Lấy lại tinh thần, Lâm Lệ lúng túng chỉ có thể gật đầu, “bình thường ít ăn.”
“Như vậy a.” Mẹ Chu nói thầm: “có phải bình thường quen ăn sandwich không, không thì để mẹ bảo bác giúp việc làm cho con ít sandwich đi.”
Lâm Lệ vội vàng ngăn lại, nói: “Không cần không cần, con húp cháo là tốt rồi, húp cháo là tốt rồi.”
Chu Hàn cũng mở miệng giải vây nói, “Mẹ, khỏi phải phiền phức thế, Lâm Lệ cô ấy vốn đã không ăn nhiều lắm .”
Nghe vậy, lúc này mẹ Chu mới thôi, nhưng mà nhìn Lâm lệ, nói rất chân thành: “con quá gầy, sau này cần phải ăn nhiều một chút!”
Ăn xong bữa sáng, bởi vì sáng nay cậu bé còn phải đi học, cho nên cũng không rầy rà lâu, mấy người thu dọn đồ liền chuẩn bị muốn rời đi, vì sáng nay có cuộc họp, ba Chu đã được thư ký đón đi.
Mẹ Chu đưa bọn họ ra cửa, không ngừng hôn lên mặt cháu trai mình, bảo nó thường xuyên về thăm ông bà nội, thậm chí còn không quên căn dặn Lâm Lệ sau này phải ăn nhiều một chút, nếu không thì mỗi tuần về ít nhất một lần, để bà bồi bổi cho ít canh bổ dưỡng.
Lâm Lệ gật đầu, rất cảm động bà đối xử tốt với cô như vậy, ngoài mẹ đẻ mình ra, không còn có người quan tâm mình như thế. Trước kia cô đi theo Trình Tường 10 năm, cũng từng nhận được tình yêu thương từ cha mẹ Trình gia.
Lâm Lệ đưa thằng bé lên xe, Chu Hàn thì bị mẹ Chu gọi lại nói gì đó, một lúc lâu mới đến đây.
Có lẽ là vì để khỏi phiền phức, hôm qua khi Chu Hàn tới không lái xe đến đây, cho nên nói chuyện với mẹ xong liền lên xe Lâm Lệ, sau đó khởi động xe, rời khỏi đại viện cơ quan.
Đại viện cơ quan ở vùng ngoại thành, nơi này cách khu vực thành thị một khoảng cách khá xa, trên xe, Lâm Lệ ngồi cùng thằng bế ở ghế sau, mà Chu Hàn thì chuyên tâm lái xe, bầu không khí trên xe yên tĩnh đến kỳ lạ.
Đi được một đoạn, Lâm Lệ nhìn Chu Hàn ở phía trước có chút do dự mở miệng, “Cái kia, vừa nãy lúc ăn cơm cám ơn anh.” Cô đang nói đến chuyện anh giúp cô giải vây cái bánh bao thịt. Dạ dày cô lúc này, nếu thật sự phải ăn cái bánh bao kia, hẳn là đã nôn ra rồi.
Chu Hàn giương mắt, nhìn cô qua kính chiếu hậu, mở miệng nói: “để tôi đến công ty, sau đấy mình cô đi bệnh viện kiểm tra.”
Lâm Lệ quay đầu đi chỗ khác nhìn thằng bé ngồi ở một bên, nói: “không cần.” Sức khỏe của cô tự cô biết rõ, chẳng qua là ăn ít một chút mà thôi, không có gì lớn .
Nghe vậy, Chu Hàn im lặng một lúc lâu, chỉ nói: “thân thể là của mình, nếu như bản thân cô còn không yêu quý, người khác nói nhiều cũng không có tác dụng gì.”<