
Người Yêu Ngốc Nghếch Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Mạc Oanh
Ngày cập nhật: 04:27 22/12/2015
Lượt xem: 1341687
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1687 lượt.
ặt khác nhắc nhở cô hy vọng cô có thể đến sớm nửa giờ, bởi vì trong nhà trẻ mỗi một em nhỏ đều phải tham gia một hạng mục thể thao, cho nên phía nhà trẻ hi vọng cha mẹ có thể tới sớm nửa giờ, ở bên cạnh giúp các em nhỏ vận động nóng người trước.
Lần này bé cũng không tránh ra, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mở miệng nói: “Ba không thích con.” Không phải câu hỏi, giống như đã sớm xác nhận chuyện thực.
Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Lệ run lên, bình tĩnh nhìn đứa nhỏ trước mắt này có chút phản ứng không kịp, sửng sốt một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, cố gắng muốn giải thích: “Không, không phải như thế, ba của con không phải không thích con, cha con cũng rất yêu con, chẳng qua là cha con rất bận rộn, bởi vì cha con muốn mua cho Tiểu Bân người máy tốt nhất, cho Tiểu Bân phòng ở thật to, cho con cuộc sống tốt nhất, cho nên công việc của cha con rất bận rộn, bận rộn kiếm tiền, cho nên cha con mới không có nhiều thời gian và tinh thần ở cùng tiểu Bân, nhưng dù cha con không có ở bên cạnh con, không có nghĩa là cha con sẽ không yêu thích con! Chỉ là tình yêu thương của cha con không giống với tình yêu thương của những người ba khác thôi!” Bản thân Lâm Lệ cũng cảm giác những lời nói này của mình quá giả dối, nhưng khi nhìn vẻ mặt bi thương của đứa nhỏ kia, cô thật sự không đành lòng nói Chu Hàn không thương bé.
Đứa nhỏ bình tĩnh nhìn cô, cũng không biết có tin lời của cô hay không, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy một lúc lâu, sau đó cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.
Sự nhạy cảm của thằng bé khiến cho Lâm Lệ đau lòng, muốn đưa tay ôm bé vào trong lòng nói cho bé biết cho dù toàn bộ thế giới không có người yêu thương bé, mình cũng sẽ yêu thương bé. Tại sao khúc mắc yêu hận của cha mẹ lại tính trên đầu đứa nhỏ, rõ ràng đứa nhỏ là vô tội nhất bị tổn thương nhất. Trong lòng khẽ than, cuối cùng không tiến lên ôm bé, chỉ chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sờ sờ đầu của bé, nói: “tiểu Bân, con ngồi ở chỗ nầy, dì đi ra ngoài một chút.”
Đứa nhỏ không ngẩng đầu, chỉ biết cúi đầu nhìn bản tay nhỏ bé của mình, cũng không có mở miệng nói được hay không được.
Trong lòng khẽ thở dài, lúc xoay người chuẩn bị đi ra ngoài vừa lúc thấy được cô giáo Trần đang đi về phía mình, cười nhạt nghênh đón: “Cô giáo Trần.”
“Chu phu nhân.” Cô giáo Trần cười nói, nhìn chung quanh một chút, cũng không nhìn thấy thân ảnh của Chu Hàn hỏi: “Chu tiên sinh không tới sao?”
Lâm Lệ gật đầu, giải thích nói: “vâng, anh ấy tạm thời có việc ra ngoài đàm phán công chuyện với khách hàng, cho nên không tới kịp.”
Cô giáo Trần cười gật đầu, thật ra thì nhìn tình cảnh sáng nay, cô cũng không quá hi vọng, cha của bé không tới, coi như là đã đoán trước được nói: “vậy Chu phu nhân ở chỗ này cùng Tiểu Bân một lát đi, chờ lát nữa đại hội thể dục thể thao bắt đầu chúng tôi sẽ dùng loa thông báo cho mọi người đến tập hợp ở sân vận động.”
Lâm Lệ gật đầu, “Được.”
Sau khi căn dặn xong, cô giáo Trần chuẩn bị xoay người trò chuyện với phụ huynh một số em nhỏ khác.
Lâm Lệ nghĩ đến cái gì, gọi cô lại: “Cô giáo Trần, tiểu Bân đã uống thuốc chưa?”
Cô vừa hỏi cái này, lúc này cô giáo Trần mới nhớ tới chuyện buổi sáng cô có nói sau khi ăn cơm xong cho bé uống thuốc, nhưng mà bận rộn chuyện đại hội thể dục thể thao, nhất thời thật đúng là quên mất, vội vàng ngượng ngùng nói: “xin lỗi xin lỗi, này bận một hồi, thuốc này còn không uống, còn đang để ở trong phòng làm việc của tôi, tôi sẽ đi lấy đưa cho cô.” Nói xong, vội vàng xoay người ra khỏi phòng học, đi về phía phòng làm việc của mình.
Lâm Lệ gật đầu, quay đầu liếc nhìn đứa nhỏ đang ngồi, lần nữa nhìn điện thoại trong tay, theo cô giáo Trần đi ra khỏi phòng học.
Đứng ở trước cửa phòng học, đóng cửa phòng học lại, tìm số điện thoại của Chu Hàn trực tiếp gọi cho anh, cô muốn cố gắng lần cuối cùng, vì đứa nhỏ bên trong mà khuyên Chu Hàn có thể tới đây, cho dù là nửa đường chạy tới, ít nhất có thể khiến thằng bé tin tưởng ba nó yêu nó, cũng không phải giống như trong suy nghĩ của mình là ba của bé không thích mình.
Điện thoại được kết nối rất nhanh, nhưng mà kêu vài tiếng, cũng không có người nhấc máy.
Cúp điện thoại, lại gọi lại cho anh, điện thoại là kết nối, nhưng mà vẫn không có ai nhấc máy, nhìn cô giáo Trần cầm lấy thuốc đang đi tới đây, Lâm Lệ bỏ cuộc, cúp điện thoại trong tay.
“Chu phu nhân, đây là thuốc của Tiểu Bân.” Cô giáo Trần giao túi nhựa trong tay cho Lâm Lệ, trước đó còn lấy nước ở trong phòng làm việc của mình mang tới, đều đưa cho Lâm Lệ: “Nước tôi cũng đã pha ấm rồi, có thể cho đứa nhỏ uống thuốc ngay.”
Lâm Lệ nhận lấy, cảm kích sự chu đáo của cô, chân thành nói cám ơn: “Cô giáo Trần, cám ơn cô.”
“Không khách khí, cũng là sơ suất của tôi.” Cô giáo Trần cười cười.
“Đây là con cái nhà ai?”
Mà đúng lúc này, trong phòng học đột nhiên truyền đến tiếng gầm lên giận dữ, nghe thanh âm này là tiếng người lớn phát ra, giọng nói lạnh thấu xương hung hãn.
Hai người ngoài cửa trao đổi ánh mắt, cô giáo Trần vội vàng đẩy cửa đi vào, ch