
Tác giả: Cư Tiểu Diệc
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 134606
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/606 lượt.
n sức khỏe của cô.
"Công đạo?" Tô Hiểu Mộc chợt xoay người lại, dùng khửu tay chống nửa người trên, không ngờ dậy quá mạnh, ngực khó chịu liên tục ho khan, bỗng dưng nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt túi xách mất đi mà tìm lại được của cô, cô thở cũng không thuận mà vẫn còn một mực với tay muốn lấy tới.
Cảnh Diễn không biết cô muốn làm cái gì, chẳng qua là lo lắng sức khỏe của cô, tiến lên một bước nói: "Em muốn lấy cái gì, anh giúp em là được rồi..."
"Không cần!" Tô Hiểu Mộc đẩy anh ra, khiến cho nước trong chén trên tay anh đổ cả vào người anh, cô chỉ là chớp mắt một cái, hạ quyết tâm chuyển tầm mắt, từ trong túi xách tìm di động của mình ra, lật đến một hàng MMS đã nhận, nhấn vào, mới nhìn một cái, chỗ ngực có một cơn đau xông tới như là bị mũi khoan đâm vào tim.
Khi nhìn về phía anh lần nữa, trong mắt bịt kín một tầng sương mù, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chẳng qua là cảm thấy anh thật xa lạ.
Giờ này phút này, cô nên giống như nhân vật nữ chính trong phim truyền hình, hoặc là khóc lớn quát to mắng anh, hoặc là đấm ngực anh kể ra uất ức, có người quá mức hơn nữa, hẳn là cầm đồ gì đó hung hăng đập anh để phát tiết cảm xúc. Nhưng là cô cái gì cũng không làm, chỉ là cảm thấy mệt mỏi, chỉ là suy nghĩ làm sao tất cả những chuyện này còn chưa kết thúc. Càng đáng sợ là, cô rõ ràng đã chết lặng rồi, nhưng vẫn là không nỡ, không nỡ nhẫn tâm với anh.
Tô Hiểu Mộc ném thẳng điện thoại tới trên ghế sô pha, sau đó nhắm hai mắt lại, mệt mỏi nói: "Tự anh xem đi."
Trái tim Cảnh Diễn chìm đến biển khơi rồi, tiện tay để cái chén không ở trên bàn trà, khom lưng nhặt điện thoại của cô lên, một tin một tin MMS nhìn kỹ tiếp nữa, sắc mặt tối tăm cũng từng chút từng chút mà ngưng trọng, cuối cùng cả người lâm vào trong lo lắng khôn cùng.
Anh trở lại trước mặt cô, gằn từng chữ nói: "Em, sao em không nói cho anh sớm một chút?" Xem ngày tháng tin tức, không phải là chuyện xảy ra hai ba ngày này rồi.
Tô Hiểu Mộc tràn đầy uất ức bị đè nén bởi vì những lời này của anh mà sắp đến bờ sụp đổ, cô gần như không thể suy nghĩ, cái tay mảnh khảnh vung lên quăng luôn cho anh một cái tát, thanh âm thanh thúy vang lên ở trong phòng bệnh lớn như vậy, mặc dù sức lực không tính là nặng, nhưng là bàn tay của cô đã bắt đầu tê tê đau rát. Giương mắt nhìn lại, nửa bên mặt của anh cũng nổi lên dấu tay đỏ đỏ, đây là lần thứ hai cô đánh anh, anh vẫn không có né tránh nửa phần.
Có câu nói thật hay, đánh vào thân anh, đau ở tim cô, cô chẳng qua là không biết nên làm ra loại phản ứng gì.
"Nói cho anh có tác dụng sao?" Tô Hiểu Mộc gập hai chân lên, chôn mặt vào trong đầu gối, tự giễu thấp giọng lẩm bẩm, "Anh tin cô ấy, hay là tin em? Là niệm tình cũ bảo vệ cô ấy, hay là vì để ý đến cảm thụ của em tìm cách chu toàn việc này? A, đúng rồi, anh khẳng định còn đang suy nghĩ, chỉ cần cô ấy rời đi thì cái gì cũng tốt rồi, chúng ta còn có thể giống như trước đúng không?" Cổ họng của cô quá khô khốc đến phát đau, từng việc từng việc nói ra cũng rất khó khăn, nhưng là cô kiên trì nói cho hết lời, nếu nói trước kia còn có do dự, như vậy vào giờ khắc này cô ép cũng phải ép chính mình ra quyết định.
"So với ai em cũng rõ ràng hơn, việc anh làm luôn là rất trật tự rõ ràng, một là một, chưa bao giờ mập mờ không rõ. Anh ghi hận cha anh phụ tình, cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên Phương Mẫn Chi xa lạ, lại sẽ không oán giận lên Tần Trăn vô tội; anh yêu một người cũng sẽ toàn tâm toàn ý, cho nên anh đối tốt với Tần Trăn, cho dù cô ấy vứt bỏ anh cũng hy vọng cô ấy có thể được hạnh phúc; có lẽ anh cũng yêu em, bởi vậy anh muốn sau khi làm rõ quan hệ của anh và cô ấy sẽ lại tiếp tục nghiêm túc sống cùng em. Em có thể hiểu anh, nhưng là em thật sự không tiếp nhận được, bởi vì ở trong mắt em tình cảm không có khả năng phân chia quá kỹ càng được, Tần Trăn tựa như một ngọn núi lửa ngủ say, không biết khi nào thì sẽ phun trào, dễ dàng có thể phá hủy tình cảm không mấy vững chắc giữa em và anh, dù sao mười năm của chúng ta, chính là mười năm cố chấp của em, mà mười năm của các người, là mười năm của anh và cô ấy. Cho nên cho tới bây giờ, anh biết rõ tất cả những chuyện cô ấy đã làm, vẫn là không hề nhắc tới nửa câu cô ấy không tốt!"
Cảnh Diễn chấn động, di động trong tay gần như sắp bị anh bóp nát.
Tô Hiểu Mộc hừ cười một tiếng thê lương: "Giữa anh và cô ấy xử lý như thế nào, em đã không còn hứng thú biết rồi, cô ấy muốn làm chuyện gì với em em cũng không sao cả, nhưng là có một điều..." Cô ngẩng cằm lên nhìn anh, "Không thể làm tổn thương con em! Bằng không, vô luận là ai em cũng sẽ liều mạng với cô ta!" Trên lông mi run run của cô đã đầy nước mắt, rất nhanh lại bị cô lấy mu bàn tay lau đi, không muốn để cho anh nhìn thấy sự yếu ớt của mình.
Cảnh Diễn trầm mặc một lát, mới nghiêm túc nói: "Ở trên vấn đề này đúng là anh xử lý không tốt, là anh quá đương nhiên mà xem nhẹ cảm thụ của em, anh đồng ý với em, sau này sẽ không như vậy nữa, có chuyện gì chúng ta đều cùng nhau trao đổi. Về phần cô ấy, anh sẽ không nhân nhượng nữa."
Tô Hiểu M