
Tác giả: Dư Tiểu Thuần
Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015
Lượt xem: 1341376
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1376 lượt.
tô cháo đầy ắp. "Bác quản gia à , bớt lại một chút đi nhiều quá." - Cô đưa tô cháo cho ông , đôi mắt lấp lánh nài nỉ.
"Không được đâu ạ , đây là do ông chủ dặn . Ngài ấy dặn tôi phải múc thật nhiều cháo cho cô để bồi bổ. Ăn xong còn phải uống thêm canh gà nữa ạ."
"Hả ???"- Từ Tử Hàn thất vọng quay mặt lại , cô cầm cái muỗng , múc từng chút từng chút một. Cô cố gắng ăn nhưng chỉ được vài muỗng là đã rất ngán rồi.
"Bác quản gia à , cháu đem lên phòng ăn được không ?" -Đôi mắt Từ Tử Hàn bỗng chốc lóe sáng , bê tô cháo tiến lại gần ông.
"Như thế cũng được . Để tôi sai người lấy luôn canh cho cô."
"Vâng." - Từ Tử Hàn vui vẻ chạy lên phòng . Quản gia nhìn cô khẽ mỉm cười lắc đầu.
"Oaaa...thoát được rồi , Tử Hàn à , mày thật thông minh...hihaaa." - Thật ra là cô không muốn ăn nữa nên mới đem vào phòng để khỏi phải ăn. Cô đặt tô cháo và chén canh lên bàn , sau đó lại tiếp tục công việc .
Buổi chiều , Dược Thiếu Phàm đi làm về , hôm nay Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên đến nhà thăm cô. Anh tiện tay đưa cặp tài liệu và áo khoác đưa cho quản gia "Chào ông chủ , chào cậu Lôi và cậu Phong." Quản gia cung kính cúi đầu chào.
"Tử Hàn đâu ?" - Dược Thiếu Phàm nới lỏng cà vạt hỏi.
"Thưa , phu nhân đang ở trên phòng ạ."
"Hôm nay cô ấy có ăn nhiều không ?"
"Có ạ , cô ấy ăn trong phòng."
"Hai cậu ngồi đó đi." - Nói xong anh đi thẳng lên phòng của Từ Tử Hàn , để lại hai người bằng hữu đang ngồi cảm thán.
Dược Thiếu Phàm đưa tay mở cửa , mày đẹp nhíu lại , anh tự hỏi tại sao phòng của cô lại bừa bãi như vậy , ngay cả cháo và canh cũng không ăn. Anh đưa mắt nhìn cô gái đang nằm dưới sàn , Dược Thiếu Phàm thở dài , vòng tay bế cô lên đặt trên giừơng .
"Ưm....Thiếu Phàm...anh làm gì vậy ?" - Từ Tử Hàn chợt mở mắt , bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt , thì thào nói.
"Sao lại ngủ dưới sàn ?"
"Hửm...à tại em ngủ quên." - Cô nhìn xung quanh rồi trả lời.
"Buổi trưa không ăn sao ? Anh đã nói em phải ngoan ngoãn ăn cháo rồi mà." - Dược Thiếu Phàm lạnh lùng nói.
"Đã ba ngày em ăn cháo rồi đó , thật sự là em đã ngán lắm rồi . Hết cháo rồi tới canh , anh xem em đã khỏe rồi . Cũng sắp thành heo rồi nè." - Cô đưa ba ngón tay lên , bất mãn nói.
"Em như vậy mà thành heo sao ?" - Anh đưa tay gõ nhẹ vào vầng trán của cô , mỉm cười nói. "Sao tay lại bị thương ?" - Lúc này anh mới để ý đến mấy miếng băng keo cá nhân ở trên những ngón tay mảnh khảnh kia.
"Ừm...em làm tặng anh . Tặng anh nè . Em đã cố gắng lắm đó." - Cô đưa cho anh xem cái túi mà trắng nhỏ. Anh đưa tay nhận lấy , đó là cái túi rút màu trắng nhỏ nhắn , ở giữa có thêu một hình cỏ ba lá màu tím . Trên chiếc túi này tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ. Phần đáy có gắn một cái chuông . Anh cầm sợi dây cột chiếc túi lắc qua lắc lại , những tiếng kêu "leng keng" cứ lần lượt phát ra. Anh híp mắt nhìn , khóe miệng vô thức cong lên ."Là gì vậy ?"
"Là bùa may mắn đó , ừm còn nữa , bên trong có những nhánh hoa oải hương khô và phấn thơm hương lavender. Em đã tốn cả buổi trưa để làm . Đằng sau có chữ đó."
"Chữ sao ?" - Dược Thiếu Phàm lật chiếc túi lại, chính giữa thêu ngay ngắn hai chữ "Thiếu Phàm",anh bật cười nhìn cô , đưa tay nhéo cái mũi nhỏ xinh nói "Cảm ơn."
"Hì hì. Không có chi." - Cô đưa tay xoa cái mũi , cười tươi nói . Khuôn mặt cô lúc này rất rạng ngời , hệt như tia nắng mặt trời vậy."Phải rồi anh nhớ là phải luôn đem theo đó ."
"Ừm...Sau này không được bỏ mứa nữa biết chưa."
"Vâng."
"Đi xuống , có người đến thăm em."- Dược Thiếu Phàm nắm tay cô đi ra kgỏi phòng .
"Em chưa có dọn phòng."
"Sai người dọn là được."
"Nè , hai người kia, có cần phải ở trong đó lâu vậy không ? Để khách chờ như vậy sao ?" - Lôi Lạc Kình ngồi ở sofa dưới sảnh vọng lên .
"Xin chào." - Từ Tử Hàn lịch sự cúi đầu chào Lôi Lạc Kình và Phong Nhất Thiên.
"Ái chà , thật lễ phép mời ngồi." - Lôi Lạc Kình tươi cười nói , anh tự nhiên mời cô ngồi giống như anh là chủ nhà , cô..là khách . Dược Thiếu Phàm quăng cho anh một cái liếc lạnh thấu xương , nhưng cái tên đó thì đang mải mê chọc ghẹo Từ Tử Hàn. "Nè nè , Tiểu Hàn hai người làm gì ở trong đó mà lâu vậy . Khá ch tới chơi mà bắt chờ thật bất lịch sự."
"Em ngủ quên dưới sàn , nên anh ấy bế em lên giừơng." - Thỏ trắng Tử Hàn thành thật trả lời , cô không hề biết cái tên đào hoa kia sắp tiêm vào đầu cô những thứ "đen tối."
"Hửm...vậy sau đó hai người có cùng nhau "vui vẻ" kh..."
* Bốp.
Chưa nói hết câu , Dược Thiếu Phàm đã hung hăng đập quyển sách dày cộm ở trên bàn lên đầu Lôi Lạc Kình "Tên chết tiệt kia . Có im đi không ?"
"Này , cậu làm gì vậy ?" - Lôi Lạc Kình ôm đầu ai oán nói. Dược Thiếu Phàm không trả lời , đưa tay kéo cô ngồi kế bên.
"Sao anh lại đánh anh ấy ? Đau lắm đó." - Từ Tử Hàn đưa mắt nhìn anh khó hiểu nói.
"Tốt nhất , em đừng nên đến gần cậu ta."
"Tử Hàn , đã khỏe hơn chưa ?" - Phong Nhất Thiên lên tiếng.
"Đã khỏe rồi . Cảm ơn anh."
"Ai da , đau quá đi." - Lôi Lạc Kình tức giận nhìn Dược Thiếu Phàm. Anh tự nghĩ hắn có phải bằng hữu của anh không vậy ?