
Tác giả: Hạ Mạt Thu
Ngày cập nhật: 03:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341303
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1303 lượt.
ng nói. “Không có việc gì cả, chỉ là đột nhiên tâm trạng em không tốt.”
Cô vừa mở miệng nói chuyện, Thẩm Mục Phạm thuận theo hỏi. “Vì chuyện hồi chiều sao?” Anh thử hỏi.
Bạch Chi Âm hơi ngớ người, khi hiểu được anh đang chỉ Bạch Tiểu Vi thì nói qua loa cho xong chuyện. “Cô ta thật phiền phức.”
“Được rồi, không phiền, không phiền.” Thẩm Mục Phạm sờ sờ đầu cô, giống như dỗ dành con nít, hứa: “Chồng em sẽ giúp em báo thù.”
Mắt dừng lại ở vẻ mặt chuyên chú của anh, nơi mềm yếu nhất trong tim Bạch Chi Âm như bị chạm phải, cô rất cảm động. Anh quan tâm đến cảm xúc của cô như thế, vậy mà cô còn so đo chuyện bé như hạt vừng đó làm gì?
“Anh nói đúng.” Cô ôm lấy cổ anh, giở tính trẻ con nói. “Về sai ai bắt nạt em, anh phải giúp em trừng trị kẻ đó.”
“Được.” Thẩm Mục Phạm nhẹ đặt một nụ hôn lên môi cô. “Có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em.”
Bạch Chi Âm ngẩng đầu lên, đón nhận đôi môi anh, nhẹ giữ lấy, chậm rãi nhấm nháp vị kem đánh răng trong miệng anh.
Thẩm Mục Phạm bị sự nhiệt tình đột ngột của cô làm cho ngẩn người ra, nháy mắt lại mút lấy đầu lưỡi cô, cùng cô dây dưa.
Hôn đến choáng váng đầu óc, anh mới tiến lại gần tai cô, nói. “Em muốn à?”
Cô dùng đôi mắt mọng nước nhìn anh, bàn tay thong thả mà kiên định nắm lấy vật nóng bỏng, dùng hành động thay cho lời đáp câu hỏi của anh.
Một màn mưa hôn ập đến, hởi thở bị chặn lại, sự tấn công mạnh mẽ khiến cô giống như trôi bồng bềnh theo dòng nước, phải nắm chặt lấy cánh tay anh.
Kích tình qua đi, Thẩm Mục Phạm kéo cả người cô ôm vào ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn nhẵn của cô, sau đó như lơ đãng nói. “À đúng rồi, ngày mai anh phải đi Mỹ một chuyến.”
Bạch Chi Âm biết không nên bới móc tới cùng nhưng con quái vật ‘ganh tị’ đang thét gào trong lòng khiến cô không kiềm được phải mở miệng hỏi. “Đi Mỹ làm gì vậy anh?”
“Một người bạn của anh bị bệnh, anh phải đi thăm cô ấy.” Thẩm Mục Phạm nhẹ nhàng bình thản trả lời.
Được rồi, câu chuyện đến đây chấm dứt vậy. Bạch Chi Âm ra lệnh cho bản thân, nhưng đầu lưỡi cứ như không nghe lời cô, cô nghe được cả đống câu hỏi thăm dò của bản thân. “Bạn nào vậy? Em có biết người đó không? Là nam hay nữ?”
Thẩm Mục Phạm dừng động tác vuốt ve lưng cô lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt đen tuyền đầy mị hoặc chăm chú nhìn Bạch Chi Âm không hề chớp mắt.
Bạch Chi Âm bị Thẩm Mục Phạm khiến cho chột dạ, hoảng hốt quay mặt đi, cơ thể từ trong ngực anh xoay người lại, đưa lưng về phía Thẩm Mục Phạm, lầu bầu. “Ngủ đi, em mệt rồi.”
“Đã nói là em không có ghen.” Bạch Chi Âm giãy giụa muốn thoát khỏi Thẩm Mục Phạm, lại bị anh ôm chặt thắt lưng, ra lệnh: “Em đừng loay hoay nữa, ngoan nghe anh lời nói đã.”
Thẩm Mục Phạm nhìn vào mắt cô, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc. “Năm năm trước, anh gặp Đường Đường ở Mĩ rồi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô ấy chỉ xem anh là một người bạn, anh cũng không thổ lộ tình cảm nên quan hệ giữa anh và cô ấy là quan hệ bạn bè mà thôi. Đương nhiên, anh thừa nhận anh vẫn thích Đường Đường, cũng từng nghĩ có lẽ sẽ không gặp được người nào khiến anh rung động nữa, cho đến khi… anh gặp em.”
Gặp phải tiểu hồ ly quỷ kế đa đoan, cho dù biết cô trong lòng có tính toán riêng, anh vẫn vui vẻ cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy cô bày ra, còn vắt óc suy nghĩ tìm cách khiến cô phải thật sự yêu anh. Cái gọi là số phận đã định, đại khái là như thế.
Hiếm khi anh thổ lộ tình cảm nhưng người được thổ lộ lại đơ người nhìn anh, ngơ ngác hỏi. “Anh nói vậy là có ý gì?”
Môi Thẩm Mục Phạm khẽ mấp máy, dở khóc dở cười. “Anh nói rõ ràng như vậy, sao em lại không hiểu.”
Anh nói thế mà rõ ràng hả? Bạch Chi Âm nghi hoặc trừng mắt nhìn Thẩm Mục Phạm.
Thẩm Mục Phạm đỡ trán, cười bất lực. Người phụ nữ này thông minh như Gia Cát, thế mà khi gặp chuyện tình cảm thì đầu óc lại trì trệ. Thở dài một tiếng, anh nói trắng ra. “Anh đã từng thích cô ấy, nhưng bây giờ người anh yêu là em.”
Lúc này Bạch Chi Âm đã hiểu ra. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt, chăm chú nhìn anh, ánh mắt như đang cố nâng đỡ vật nặng, trong nháy mắt nước mắt từng hạt từng hạt tuôn rơi.
“Sao lại khóc?” Thẩm Mục Phạm nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô. “Bị anh làm cho cảm động rồi sao?”
Bạch Chi Âm không lên tiếng, nước mắt cứ lã chã rơi.
Thấy cô càng khóc nhiều hơn, Thẩm Mục Phạm thở dài hôn đi những giọt nước mắt của cô, còn đôi tay to khỏe nhẹ vuốt tóc cô, yên lặng an ủi cô.
Những nụ hôn dịu dàng của anh khiến Bạch Chi Âm dần dần ngừng khóc, cô nằm trong ngực anh một chốc lại khóc thút thít, hơi thở cũng dần thông thuận, nhưng động tác vuốt tóc cô vẫn không ngừng.
Căn phòng vẫn rất yên tĩnh, giống như đã trôi qua một thế kỉ, Bạch Chi Âm đột nhiên nao nao trong lòng. Có một chuyện trong đầu cô vẫn giằng co không ngừng, nhiều lần đấu tranh, cô buột miệng hỏi.
“Thẩm Mục Phạm…” Cô kéo nút thắt áo ngủ của Thẩm Mục Phạm, vì khẩn trương nên lắp bắp nói. “Nếu em và cô ấy cùng rơi xuống nước,