
Tác giả: Quản Ngai
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341329
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1329 lượt.
ợ sẽ phải đối mặt với anh một lần nữa, sẽ phải sai lầm lần nữa.
Em có thể hiểu em, nhưng em không thể nào hiểu a
Em hận thời gian, hận món nợ mà thời gian đã nợ chúng ta.
Em hận cuộc đời, hận cuộc đời đã đẩy chúng ta vào cảnh khốn khổ mới chịu dừng tay.
Nhưng đến cuối cùng thì em vẫn không chiến thắng được nó.
Chúng ta vốn có thể thắng, nhưng chúng ta đã thua.
Để tất cả kết thúc một cách bình lặng đi.
Em như một đứa trẻ lang thang, anh nhặt được em về, rồi lại đánh mất em.
Đừng tìm em nữa.
Có thể anh sẽ tìm thấy em, nhưng anh không thể tìm thấy chính anh.
Em vốn muốn đem tinh thần mình gửi gắm cho anh, giờ đành tiếp tục ký thác cho trời xanh kia vậy.
Còn thể xác? Lưu lạc nơi nào? Lên Thiên Đường? Xuống Địa Ngục? Đi đâu cũng không quan trọng.
Anh nhớ giữ gìn.
Em đã xem mặt trời mọc ở di chỉ Cổ Cách.
Trát Ba nói đúng lắm, tất cả ý nghĩa của cuộc sống đều chất chứa ở đó.
Em cũng nhìn thấy ý nghĩa của chúng ta ở đó.
Vì thế nên em đã khóc.
Đọc xong thư, hát Những bông hoa ấy cho em được không?
Không ngờ lại đúng như lời hát …
Chúng ta là vậy đấy, mỗi người một
Tôi hát Những bông hoa ấy, hát Vincent, hát Ấm áp.
Tôi ngồi một mình cất cao tiếng hát vì Lông Mi, cho đến khi cổ họng rát bỏng, không hát ra tiếng được nữa.
Nước mắt lã chã chảy xuống, làm ướt đẫm bức thư đã từng ướt đẫm nước mắt Lông Mi của tôi.
Hai tay run run, cẩn thận gấp bức thư lạ, cho vào túi áo gần lồng ngực nhất, rồi lau khô nước mắt, bước ra ngoài với nụ cười trên môi.
Trở lại con phố dài.
Đi vào dòng người chen chúc.
Để được đắm chìm trong ráng chiều.
Để chiều tà sửa ấm tôi.
Không hối hận, cũng không hi vọng.
Đi đến bên cạnh Lông Mi của tôi.
Tôi đợi mấy tháng liền ở quán café nhỏ đấy.
Tất nhiên là không đợi được Lông Mi.
Khoảng thời gian ấy có đến Cổ Cách một lần.
Đó là một buổi chiều nắng vàng rực rỡ.
Tôi đứng đó ngẩn ngơ, ngắm mặt trời lặn, kích động đến nỗi không nói nên lời, đầu óc trống rỗng.
Tôi ngước mắt lên theo ánh mặt trời, nheo nheo mắt nhìn, lòng hạnh phúc thầm hỏi.
Ngồi mãi ở Cổ Cách.
Trời xanh. Tịch dương. Hoang sơn. Gió lạnh. Chim ưng. Kiệt tác của tự nhiên vĩ đại.
Huyết dịch trong người như sôi trào, cảm khái vô vàn.
Không nghĩ đến thời gian dài ngắn.
Thùng gỗ đựng được bao nhiêu nước quyết định bởi miếng gỗ ngắn nhất.
Thời gian cũng vậy: dù dài hay ngắn, cuối cùng rồi cũng trở thành ngắn
Tỷ như: di chỉ Cổ Cách đây sẽ tiếp tục tồn tại thêm ngàn vạn năm nữa, còn tôi nhiều lắm cũng chỉ sống thêm được năm mươi năm. Thời gian tồn tại của di chỉ Cổ Cách “dài” so với thời gian tồn tại của chúng ta “ngắn” … nhưng một khi chúng ta chết đi, thì “di chỉ Cổ Cách” của chúng ta cũng theo đó mà chết đi. Tất cả những thứ “dài” và “ngắn” trên hành tinh này đã gần tiếp nhau ở tầng ý nghĩa đó.
Chợt nhớ đến câu nói của Lông Mi, nếu có ngày em biến mất, liệu anh có vừa khóc vừa gào thét, chống gậy đi khắp nơi tìm em, tìm đến khi nào mái tóc kia cũng bạc trắng hay không?
Thì ra, mỗi đôi tình nhân đều có một số mệnh.
Số mệnh này bị trời cao trên kia nắm giữ, không thể thương lượng, không thể lùi bước.
Có lẽ kết cục này, chính là số mệnh của tôi và Lông Mi?
Chợt bừng tỉnh, nước mắt trào ra chảy dài trên má.
Kiên cường không để nước mắt chảy nữa.
Giấu nước mắt vào trong tim.
Giấu tình cảm đi.
Giấu người yêu vào một khóc khuất trong lòng.
Khắc lên một bức tường đất: Lông Mi của anh.
Rồi lặng lẽ bỏ đi.
Sau đó tôi bắt đầu lưu lạc.
Núi tuyết. Đồng cỏ. Suối nước. Thành cổ. Thôn làng. Sông băng. Rừng sâu.
Tôi đi tất cả những nơi tôi muốn đi, làm tất cả những chuyện tôi muốn làm, hỏi han tất cả những người có thể hỏi han, chỉ để tìm được Lông Mi, chỉ vì muốn cùng em chia sẻ chung một số phận.
Tôi bắt đầu thích kể chuyện.
Cho dù ngồi ở đâu, cho dù bên cạnh là ai, cho dù có hay không có người nghe, tôi đều ngồi bệt xuống đất, hoặc là tắm nắng dưới ánh mặt trời của cao nguyên Tây Tạng, hoặc là đối diện với dòng nước cuộn chảy, hoặc dựa lưng vào ngọn núi tuyết hùng vĩ, hoặc ở trong những quán trà quán bar này nọ, tôi đều đốt một điếu thuốc, mỉm cười, lẩm bẩm kể câu chuyện của chính mình.
- Có một người thường hay đánh mất đồ.
Đây là mở đầu của câu chuyện.
- Mất cái gì?
Thỉnh thoảng lại có người hiếu kỳ chêm vào một câu.
- Mất sách, mất ví tiền, mất chứng minh thư, mất chìa khóa, mất cả người yêu.
- Sau đó thì sao?
- Đi tìm kiếm khắp nơi.
- Đơn giản vậy thôi sao?
- Đơn giản thế thôi.
- Sớm đã biết như vậy, sao từ đầu không biết trân trọng?
Tôi không tìm được lời nào để đáp lại, nước mắt chảy dài.
Cứ để nước mắt rơi trong ánh mắt giễu cợt của mọi người.
Một ngày của nửa năm s
Tôi trở lại thành phố mà từ nơi ấy mình đã ra đi.
Bởi vì đó là tiết Thanh Minh.
Tôi đến thăm mộ Bì Tử.
Lấy ra ba hộp xì gà, xếp trước bia mộ theo số tuổi của cậu ta, rồi lấy bình whiskey nhỏ, bên trong có