
Tác giả: Quản Ngai
Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015
Lượt xem: 1341401
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1401 lượt.
g hỏi tôi có muốn thả đèn ước nguyện không? Tôi gật đầu đồng ý.
Cô bèn về khách sạn lấy ra mười mấy cái, rồi kéo tôi ra đầu cầu bên bờ sông. Cô quỳ xuống, cẩn thận vén áo lên, rồi cắm nến cho từng cây đèn ước nguyện một. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh giúp một tay. Một chốc sau thì đã làm xong. Cô hỏi tôi muốn ước mấy điều? Tôi mỉm cười giơ một ngón tay lên. Cô gái cũng cười cười, đưa một ngọn đèn cho tôi, còn đâu để hết cho mình.
Tôi lấy bật lửa đốt nến lên, rồi đưa cho cô. Đèn ước nguyện thực ra là một con thuyền giấy nhỏ màu đỏ, bên trên cắm một ngọn nến. Cô gái cầm đèn, nhẹ nhàng thả xuống mặt nước, con thuyền lập tức thuận dòng trôi đi. Tôi lại đốt thêm một ngọn đèn nữa, đưa cho cô thả. Cứ vậy lặp đi lặp lại. Một lát sau thì cả mười mấy con thuyền đã trôi bồng bềnh trên mặt nước, tiền hô hậu ủng như một hạm đội. Những ngọn nến bập bùng bập bùng chiếu sáng vùng nước xung quanh, nhìn từ xa trông đẹp vô cùng, một vẻ đẹp có gì đó rất không chân thực.
Cô gái chắp hai tay lại, mắt nhắm hờ, lẩm nhẩm cầu nguyện, rồi từ từ mở mắt, nhìn tôi cười cười, ra hiệu cho tôi cũng thả ngọn đèn của mình xuống. Tôi đặt con thuyền nhỏ lên tay, bắt trước cô gái nhắm mắt lại, ước một điều ước về Lông Mi. Con thuyền nhỏ này trông khá chắc chắn, đường nét mềm mại nhưng cũng rất mạnh mẽ, hi vọng nó đủ lực khí để đưa ước nguyện của tôi theo dòng nước trôi tới nơi tận cùng.
Tôi thắp nến, chăm chú nhìn ở cự ly gần. Ngọn lửa rất yếu ớt, nhưng không hề tự ty, mà đang cháy hết sức mình, ngoan cường chống chọi lại với gió lạnh. Một lúc sau, tôi mới chầm chậm thả con thuyền xuống mặt nước. Con thuyền nhè nhẹ trôi đi, giữ một khoảng cách cố định với mười mấy con thuyền phía trước, không gấp gáp đuổi theo mà cũng không cam tâm bị bỏ lại phía sau, vừa xoay tròn vừa tiến lên phía trước, tựa như vũ công trong phim Vũ Khúc Tây Tây Lý mặc váy xòe xoay tròn trong điệu múa vậy.
Con thuyền mỗi lúc một xa dần, từ từ mơ hồ, cuối cùng biến thành một quầng sáng mờ mờ mông lung. Quầng sáng trong nháy mắt đã biến mất, nhường chỗ cho bóng đêm. Nó biến mất quá bất ngờ, phảng phất như đột nhiên nhắm mắt lại, tất cả ánh sáng đều bị mí mắt chặn hết vậy. Tôi đứng dậy dõi mắt nhìn ra, hi vọng tìm được bóng dáng con thuyền nhỏ. Nhưng chỉ uổng công. Không nén nổi cảm giác chán nản dâng lên.
- Phía trước có một con đập nhỏ, tất cả thuyền giấy trôi đến đó đều phải rơi xuống hồ cả. Cũng giống như tất cả mọi người đến cuối cùng đều phải mất đi thiên đường của mình vậy.
Cô gái dựa người vào vai tôi, cười khổ nói, ngữ khí dường như đang cười trên sự đau khổ của người hkác.
Tôi không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đêm mênh mang, không trăng, bầu trời và dòng sông như có một hiệp định ngầm để tái hiện lại thời kỳ hỗn độn xa xưa.
- Thường có cảm giác mình giống như một con thuyền giấy nhỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi ra bên lề cuộc đời.
Cô gái bi quan nói.
- Sống dù sao cũng tốt hơn là chết. Ít nhất là còn có hi vọng.
Tôi chỉ biết khuyên như thế.
- Sau một hi vọng lại là một hi vọng khác. Đời người là một cái vòng luẩn quẩn. Xét về mặt tinh thần, thực ra chúng ta đều là những cái xác sống mà thôi. Linh hồn đã chết. Còn nhục thể thì chỉ là vấn đề của thời gian, nhục thể của chúng ta đang từ từ thối rữa với một tốc độ và mức độ mà chính chúng ta cũng không thể ý thức được.
Cô gái thở dài một tiếng, rồi ngước lên nhìn trời đêm với ánh mắt tuyệt vọng.
Tôi thừ người ra.
Đột nhiên nhớ lại lần ở Tây Đường, ba người ngồi trước cửa nhà người chết, Bất Bất cũng từng nói một câu tương tự như vậy, thậm chí tôi còn nhớ rõ cả tiếng cười của Bất Bất.
Bất Bất rời bỏ tôi, sau đó là Lông Mi.
Cuộc đời hình như lúc nào cũng muốn đối địch với tôi vậy.
F #$%!
Tôi đưa cô gái mới quen về khách sạn.
Một ngôi nhà to, tối om.
Cô gái dắt tay tôi, đi xuyên qua sân, qua đại sảnh không một bóng người, lên lầu hai, mở cửa vào phòng, bật ngọn đèn bàn lên, ngồi xuống. Khung cảnh cũng được, trước mặt là Đà Giang, nhà cửa san sát bên bờ sông, tường thành cổ. Gian phòng không lớn lắm, đơn giản nhưng sạch sẽ. Trên giường để một cây violon màu đỏ. Tôi tiện tay cầm lên, nghịch nghịch mấy sợi dây đàn.
Cô gái cười cười, ngồi xuống bên cạnh, cầm đàn kẹp dưới cằm, nghĩ một chút rồi nhắm mắt kéo một khúc nhạc. Tiếng nhạc trầm trầm, gam nửa cung cực kỳ không cân đối đưa qua đưa lại, khiến người nghe cực kỳ khó chịu. Cô gái dường như bị âm nhạc làm ảnh hưởng, chìm sâu vào trong tiếng nhạc, nét mặt đau khổ, đến lúc cao trào, nước mắt còn trào ra, khóe mắt rưng rưng.
- Bài gì vậy?
Tôi phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
- Gloomy Sunday.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra.
Một khúc nhạc kỳ lạ của người Pháp. Tác giả đem nỗi đau khổ không thể giải thoát, và nỗi thương cảm ngọt ngào của mình hòa quyện vào tiếng đàn tuyệt vọng, phía sau những âm thanh tuyệt diệu ấy là lời phán đoán tàn khốc về ý nghĩa của sự tồn tại, làm người nghe chợt sinh ra xung động muốn tự sát. Người tình của tác giả cũng chính là nạn nhân đầu tiên của khúc nhạc này. V