80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh

Tác giả: Lương Liễu Lưu Ly

Ngày cập nhật: 04:25 22/12/2015

Lượt xem: 1341544

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1544 lượt.

siêu thị cuối tuần gặp nhau, trong một lúc vô ý, ông ấy tình cờ nói cho tôi biết, mấy chị em trong công ty thật chẳng có đầu óc, lại đi ngưỡng mộ Dương Duệ, bởi vì Tổng giám đốc Dương là người đã có vợ, lúc đó tôi thấy kỳ lạ vì không thấy anh ta đeo nhẫn cưới bao giờ cả. Sau đó nghĩ lại, có khi nào anh ta lại... đương nhiên, cũng có thể là tôi lấy lòng tiểu nhân của mình để đo lòng quân tử”.
“Tại sao anh lại cảm thấy Tổng giám đốc Dương nghĩ gì thật khó nói?” Khẽ mỉm cười, Tô Tiểu Lương hiểu ra ngay câu cuối cùng Trịnh Phàn lược bớt đi là có ý gì.
Anh ta ngờ là Dương Duệ cố ý không đeo nhẫn cưới vì có mục đích riêng.
“Cùng là đàn ông, tôi thấy ánh mắt anh ta mỗi lần anh ta nhìn cô đều rất khác. Tiểu Lương, hai người...”.
“Chúng tôi từng yêu nhau, nhưng anh cũng nói rồi đấy, bây giờ anh ta là người đã có vợ mà không đeo nhẫn cưới. Trịnh Phàn, cảm ơn anh đã quan tâm, cũng cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, tôi sẽ xử lý. Sáng nay bận thẩm tra hồ sơ dự thầu, giờ tôi vẫn chưa ăn trưa, tôi phải đi đây. Chắc anh cũng bận lắm, nếu có việc gì tôi có thể giúp nhớ tìm tôi lúc nào cũng được”.
Hình dáng mảnh khảnh trong bộ váy màu xanh lá cây của cô thoáng hiện lên trong trái tim Trịnh Phàn hệt như một cành liễu mềm mại, không hiểu tại sao, Trịnh Phàm lại buột miệng: “Anh ta có phải là nguyên nhân khiến cô kiên quyết không yêu không cưới phải không?”
Vừa nói dứt lời, Trịnh Phàn liền hối hận.
Bởi vì anh thấy rõ, dù không hé răng nói nửa lời nhưng Tô Tiểu Lương liền khựng người lại, như thế cũng đủ hiểu câu trả lời là gì rồi.
Tự lừa mình và lừa người là việc cực kỳ ngu xuẩn ở trên đời, nhưng nhiều khi con người vẫn chấp nhận làm chuyện đó, Trịnh Phàn cũng không ngoại lệ. Anh nhớ rất rõ hình ảnh Tô Tiểu Lương đã bắt đầu lọt vào trái tim mình từ khi nào, là một người từng trải qua một cuộc hôn nhân, anh cho rằng thứ cảm giác này chẳng qua chỉ là do xúc động nhất thời, nhưng thời gian càng qua đi, anh càng phát hiện ra cảm xúc của mình đã xa hơn bình thường, bởi vì nỗi nhớ về cô không những không nhạt dần mà càng ngày càng đậm sâu hơn. Con người sâu sắc như anh cũng biết rõ, Tô Tiểu Lương chỉ coi mình như người bạn, quan trọng hơn nữa là trái tim cô đã khóa chặt từ lâu. Vì thế, những gì anh có thể làm là lặng lẽ giúp đỡ cô trong công việc. Mỗi khi thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô khi giải quyết xong một khó khăn nào đó hay ký xong một đơn hàng, thế giới của Trịnh Phàn cũng lấp lánh những tia sáng chói lọi.






Gần hết giờ làm việc, Tô Tiểu Lương vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, Dương Duệ đang nói chuyện điện thoại với ai đó với sắc mặt xám xịt.
Đang thả mình trong chiếc ghế xoay, thấy Tô Tiểu Lương vào, anh ta chỉ vội vàng nói một câu “Gọi lại sau” với người bên kia đầu dây điện thoại rồi tắt máy ngay lập tức, sau đó, quay sang nhìn Tô Tiểu Lương mỉm cười, nụ cười vẫn rất đầm ấm dịu dàng nhưng không sao giấu được sự mệt mỏi rã rời bên trong. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, hai khuy áo sát dưới cổ để bung ra, lộ rõ lớp da thịt màu vàng nhạt tựa mật ong. Sống mũi cao cao vẫn mang thần thái của một cá tính kiên nghị vô cùng quả quyết, đôi mắt đen nháy sâu thăm thẳm cũng nhìn thẳng vào ánh mắt bất động của Tô Tiểu Lương đang soi thẳng về phía anh nãy giờ, cảm thấy chuyện cô chủ động đến tìm mình có gì đó rất kỳ lạ, anh cất tiếng hỏi: “Tìm anh có chuyện gì?”
Cái nhìn trìu mến chất chứa tình cảm nồng nàn của Tô Tiểu Lương làm Dương Duệ vừa ngỡ ngàng vừa nóng trong người, mới nói được có một câu mà dường như cổ họng anh đã khàn đi mất mấy phần.
Căn phòng tĩnh lặng nhưng tràn ngập ánh sáng và không khí trong lành này dễ dàng làm người ta thấy mát lòng mát dạ, ánh mắt dịu dàng của Tô Tiểu Lương lúc này cũng lặng thinh như vậy. Nếu giây phút này là thời khắc tận thế của năm hủy diệt 2012 như lời đồn đại thì hẳn là sẽ đẹp lắm. Dù sao cũng phải chết, nhưng hai ta được chết gần bên nhau thế này thì sẽ được coi là chết chung một mộ.
Đồng thời, lúc này cũng nhận ra và thấy rõ lòng dạ của chính bản thân mình, ánh mắt cô bắt đầu chuyển sang khinh thị: Dù không dám và cũng không muốn làm kẻ phá hoại hôn nhân của người khác, nhưng trong tiềm thức, bản thân mình lại đang mong chờ anh ta sẽ ly hôn, cho dù những vết sẹo đó vẫn tồn tại, cho dù ngoài miệng mãi mãi không bao giờ thừa nhận. Cảm giác này làm cô thấy mình thật bẩn thỉu, thật bỉ ổi. Cùng là phận nữ nhi, cô hiểu rõ ly hôn có nghĩa là thế nào. Cô ngưỡng mộ, thậm chí đố kỵ với Anna, nhưng nếu bảo mình hóa thân thành thứ ám khí giết người để tấn công lấy mạng Anna thì thật sự cô không thể làm được. Điều này chắc chắn không thể coi là vĩ đại hay cao thượng gì đâu, chẳng qua chỉ là một nhu cầu và lối suy nghĩ ích kỷ của bản thân mà thôi. Giả sử cô có gan để làm chuyện đó thì cả cuộc đời này không bao giờ có được hai chữ Bình Yên.
Ngồi lặng người, cười nhạt, Tô Tiểu Lương đã rõ đáp án là sao rồi.
Cô có cảm giác như đang đứng một mình trong trời đất phủ đầy băng tuyết, muốn cười nhạo