Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134980

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/980 lượt.

đi tới nơi. Ngoài bờ môi thầy trắng bệch, em không nhìn ra bất cứ biểu cảm khác thường nào khác. Vừa thấy thầy, tiếng bàn tán biến mất, mọi người tự động tránh sang hai bên, nhường lối cho thầy. Thầy Chương cảnh giác dừng bước, tựa hồ phát hiện ra điều gì đó. Sau đó, thầy đi vào phòng văn thư. Mọi người vây kín phòng văn thư, ai nấy đều giống con thú rình mồi, nghển cổ chờ đợi mỗi câu nói, mỗi cử chỉ của thầy Chương…”
Trái tim Liễu Địch như bị mũi dao đâm một nhát, đau đến mức không nói thành lời. Nghi hoặc trong lòng cô cuối cùng cũng có lời giải đáp. Tiếng xì xào bàn tán, tiếng cười không mang ý tốt và sự trầm mặc của thầy Chương, bây giờ cô đã hiểu nguyên nhân. Liễu Địch ngước mắt nhìn trần nhà, nước mắt chảy dài trên gò má, từng giọt lặng lẽ rơi xuống. Vì cô, vì danh dự và sự trong sạch của cô, vì không để người khác nắm được điểm yếu, thầy Chương đã phải cố gắng đè nén tình cảm phức tạp cuộn trào trong lòng. Khi Liễu Địch bày tỏ tình cảm với thầy, cô không hề hay biết, trái tim thầy đau đớn nhường nào, chua xót đến mức nào, bởi thầy không thể thổ lộ một câu với người thầy yêu thương.
“Thầy Chương nghe điện thoại nhưng không nói một câu. Mọi người chỉ nhìn thấy bóng lưng bất động giống như một tảng băng của thầy. Sau đó, thầy buông điện thoại, chậm rãi đi về tòa nhà phía bắc, gương mặt thầy vẫn không chút biểu cảm. Mọi người thất vọng tản đi chỗ khác. Chỉ cỏ em đi theo thầy Chương về văn phòng. Thầy Chương đi rất chậm, đến cửa văn phòng, thầy chống tay lên bờ tường, đứng một lúc rồi mới đi vào bên trong. Trong lòng em thấy rất mâu thuẫn, em muốn báo với thầy những điều bố Khiên Khiên uy hiếp, nhưng em lại phân vân không biết có nên nói hay không. Vì vậy, khi đi đến cửa phòng, em đã dừng ở bên ngoài. Sau đó, em đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thê lương từ văn phòng truyền ra. Đó không phải là tiếng người kêu, mà là tiếng thét của một con sư tử đang bị thương. Tiếng thét tuyệt vọng và đáng sợ đó ngân vang trên hành lang. Em sợ chết khiếp, vội vàng đẩy cửa đi vào. Kết quả, em nhìn thầy Chương ngồi bệt dưới đất, hai tay cầm mảnh vỡ của chậu hoa nhài, gương mặt rúm ró, đau khổ và vô cùng tuyệt vọng. Trước mặt thầy, cây hoa nhài không biết bị ai nhổ cả gốc, xác xơ nằm lẫn trong đống đất tung tóe dưới nền nhà.”
“Á…” Từ trái tim đau khổ của Liễu Địch phát ra tiếng kêu kinh hoàng. Cô cảm thấy quả tim yếu ớt của cô đập liên hồi, như có đàn ngựa từ lồng ngực muốn nhảy ra ngoài. Máu trong cơ thể cô như bị tắc nghẽn. Gương mặt cô trắng bệch, bờ môi tím tái, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lồng ngực như có tảng đá đè nặng khiến cô không thở nổi. Cô lảo đảo, ngã vật về phía sau. Giáo sư Tô lập tức đỡ lấy cô, hoảng hốt kêu to: “Liễu Địch, Liễu Địch! Con hãy cố chịu đựng!”
“Hãy nói cho con biết, hãy nói cho con biết…” Liễu Địch lẩm bẩm, ánh mắt cô hoảng sợ và bất lực. “Nói cho con biết, tại sao họ lại tàn nhẫn như vậy, tại sao? Thầy Chương tuy cao ngạo và lạnh lùng nhưng thầy chưa từng làm tổn thương bất cứ người nào. Tại sao họ lại hận thầy như vậy? Tại sao họ lại đối xử với thầy như vậy? Tại sao họ lại tàn nhẫn, bất chấp thủ đoạn mà xúc phạm thầy như vậy?”
Hiệu trưởng Cao rơi lệ, Giáo sư Tô rơi lệ, thậm chí khóe mắt Văn Tuấn cũng lấp lánh ánh lệ. Hiệu trưởng Cao nắm tay Liễu Địch, nói nhỏ: “Trên thế giới này, nếu mỗi câu hỏi “tại sao” đều có đáp án thì cuộc sống sẽ đơn giản rất nhiều. Nhưng xã hội phức tạp, cuộc sống phức tạp, nhân sinh cũng phức tạp. Một khi đã phức tạp, sẽ tồn tại sự tàn nhẫn và độc ác. Thậm chí, nhiều người cho đến lúc kết thúc sinh mạng cũng không biết bản thân từng gây tổn thương cho người khác một cách tàn nhẫn. Đố kỵ, ích kỷ, hư vinh, yếu đuối… là nhược điểm phổ biến trong tính cách con người. Nó khiến một số người gây tổn hại đến người khác một cách vô tình. Ngoài ra, việc khoanh tay đứng nhìn, thích xem trò vui, thêm thắt đặt điều, bo bo giữ mình và cái gọi là “lòng tốt” đều khiến con người bất giác đổ thêm dầu vào lửa hoặc trở thành khán giả đứng ngoài, bàng quan xem trò vui, gián tiếp gây tổn thương người khác. Chương Ngọc quá tài hoa và phi phàm. Người như vậy dễ bị xúc phạm nhất. Có thể lúc cậu ấy lớn mạnh, người khác sẽ xu nịnh, bỡ đỡ cậu ấy, nhưng một khi cậu ấy sa cơ lỡ vận, họ sẽ không do dự chĩa mũi nhọn vào cậu ấy. Tại sao ư? Có lẽ chỉ bởi vì cậu ấy quá xuất sắc mà thôi.”
Liễu Địch từ từ bình tĩnh lại. Thầy Chương không chỉ chiến đấu chống lại số mệnh, mà thầy còn phải chống lại sự tàn nhẫn của xã hội, cuộc sống và con người. Thử hỏi sao thầy không thương tích đầy mình?
Văn Tuấn lau khô nước mắt, không yên tâm hỏi Liễu Địch: “Chị… chị có thể nghe em kể tiếp không?”
Liễu Địch gật đầu. “Đừng bận tâm đến chị, em cứ kể tiếp đi!”
Văn Tuấn tiếp tục: “Bắt gặp bộ dạng đó của thầy Chương, trong lòng em dấy lên sự thương cảm. Nhưng em không biết giúp thầy bằng cách nào. Chắc chị cũng biết, ngoài chị ra, thầy Chương không nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai…”
“Bởi vì thầy không cần sự thương hại của bất kỳ người nào.” Liễu Địch cắt ngang lời Văn Tuấn.
Văn Tuấn thè lưỡi.


Old school Easter eggs.