
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134925
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/925 lượt.
hông biết dự phòng trước khi sự việc xảy ra, bất lực sau khi xảy ra sự việc. Nhất Bạch à…” Hiệu trưởng Cao gọi tên bố thầy Chương. “Tôi không chỉ hại anh, mà còn không thể bảo vệ đứa con trai duy nhất của anh!”
Văn Tuấn đi đến bên Liễu Địch, thành khẩn nói: “Liễu Địch, em muốn nói với chị, trước khi sự việc xảy ra, em thật sự tin vào lời đồn giữa chị và thầy, lúc sự việc xảy ra, em nửa tin nửa ngờ, sau khi sự việc xảy ra, em hoàn toàn hoài nghi, đến bây giờ gặp chị, em không tin dù chỉ một từ. Em cảm thấy, dù giữa chị và thầy có tình yêu thì đó cũng là tình cảm trong sáng, đẹp đẽ. Chị hãy tin em, sau khi thầy Chương qua đời, chẳng còn ai nói này nói nọ, thậm chí còn có người chủ động đứng ra đính chính tin đồn. Mọi người rất đồng tình với chị và thầy. Xin lỗi, em lại dùng từ “đồng tình”. Ý em là, mọi người đều tin tình cảm giữa thầy và chị là trong sáng và chân thành. Mọi người có thể nhất thời bị kẻ tiểu nhân che mắt, chứ không thể bị che mắt vĩnh viễn. Người đời tuy tàn khốc nhưng cũng có mặt tốt đẹp.”
Liễu Địch hơi động đậy. Cô liếm bờ môi không còn chút sắc hồng, như muốn lấy lại chút sức sống cho bản thân. Sau đó, cô mở miệng, giọng khàn khàn và bình ổn: “Em không oán trách bất cứ người nào. Em chỉ oán trách số mệnh. Thầy Chương chưa bao giờ ngừng chống lại số mệnh, tuy thầy đã thất bại, nhưng thầy không chịu khuất phục. Dù ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, thầy cũng có những bước đi và hành động đẹp đẽ. Em không dám oán trách số mệnh không công bằng, bởi thầy Chương chưa từng thốt ra một lời ai oán, dù số phận quả thực quá hà khắc với thầy. Em chỉ oán trách, tại sao số phận không cho em một cơ hội, để em và thầy Chương cùng nhau chiến đấu chống lại bóng tối. Em biết, chúng em có thể thất bại, nhưng em nguyện bị cuốn vào bóng tối vô biên, nguyện cùng thầy chết một cách oanh liệt.”
Mọi người đều chấn động bởi câu nói của Liễu Địch. Văn Tuấn là người xông lên trước tiên. Cậu nắm tay Liễu Địch, nói: “Liễu Địch, em rất ngưỡng mộ thầy Chương. Có một tình yêu sâu sắc và thánh thiện như vậy, thầy chết cũng không hối tiếc.”
Hiệu trưởng Cao nói với Liễu Địch bằng giọng điệu chân thành: “Liễu Địch, em khiến mọi người đều cảm động, khiến chúng tôi cảm thấy mình trở nên dung tục và nhỏ bé trước em và Chương Ngọc. Tuy nhiên, em đừng buồn, em tự nguyện bị cuốn vào bóng tối, nhưng Chương Ngọc chưa chắc đã đồng ý để em làm như vậy. Vì vậy, em hãy coi vụ tai nạn này là một cách ông trời tác thành tâm nguyện của cậu ấy.”
Bờ môi Liễu Địch run run, cô rút tay ra khỏi tay của Văn Tuấn, cất giọng dịu dàng và kiên quyết: “Em muốn một mình đi dạo quanh sân trường, mọi người đừng theo em.”
Sân trường vô cùng yên tĩnh. Liễu Địch đón ngọn gió thu, đứng bất động ở đường biên sân thể dục, ngắm nhìn sân thể dục rộng lớn, ngắm nhìn tòa nhà ở phía nam, ngắm nhìn “khu vực nguy hiểm” giữa hai cầu môn. Trong lúc mơ hồ, cô lại cảm nhận thấy tâm trạng hốt hoảng mỗi khi dắt thầy Chương đi qua nơi này. Một trận gió thổi qua, cuốn theo cát bay mù mịt. Liễu Địch mơ hồ quay trở lại buổi trưa mùa hè năm đó, buổi trưa thầy cho bài văn của cô điểm 0, buổi trưa thầy bình thản kể câu chuyện cuộc đời mình, thầy chủ động đưa tay về phía cô, hai thân hình dìu đỡ nhau đi vào trong gió cát, và cả tiếng hát rõ ràng vang vọng khắp không gian:
“Anh hãy đưa tay,
Để em nắm lấy,
Đi qua sa mạc hoang vắng,
Tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu…”
Thầy Chương, bây giờ thầy đang cô độc một mình trên đường xuống suối vàng, liệu có người dìu đỡ thầy không?
Gió thu ngừng thổi, cát vàng ngừng bay, Liễu Địch đột nhiên phát hiện, dưới gốc cây ngô đồng ở phía tây bắc sân trường có một nữ sinh nhỏ bé đang ngồi. Nữ sinh đó ngồi ngẩn ngơ, trong tay cẩm quyển vở bài tập, biểu cảm trên mặt tương đối phức tạp: bất lực, hối hận, không cam lòng, bi ai, đau khổ, phản kháng, quật cường… Liễu Địch chưa từng gặp một gương mặt nào chứa đầy mâu thuẫn như vậy. Trong đầu cô vụt qua một ý nghĩ, sắc mặt cô lập tức bị lớp sương mù dày đặc che phủ, nhất định là cô bé đó!
Liễu Địch nhẹ nhàng tiếng lại gần. Cô bé đó vẫn không hề phát hiện ra.
“Em là Hàn Khiên Khiên, đúng không?” Liễu Địch lên tiếng hỏi, giọng lạnh băng.
“Tôi cũng biết chị là Liễu Địch!” Cô bé đó lập tức đứng dậy trừng mắt với Liễu Địch, gương mặt đầy vẻ cảnh giác và phản kháng. “Không sai, tôi chính là Khiên Khiên, chính tôi đã mắng chửi Chương Ngọc ở lớp học, chính tôi đã bảo bố tôi đuổi Chương Ngọc ra khỏi trường, chính tôi đã nhổ cây hoa nhài mà Chương Ngọc coi như bảo bối. Chị định làm gì tôi nào?”
“Tôi chẳng định làm gì cả. Tôi chỉ muốn xem, em rốt cuộc là người thế nào.” Giọng Liễu Địch vẫn lạnh băng.
“Được, thế thì chị xem đi, nhìn từ đầu đến chân đi!” Khiên Khiên cất cao giọng. “Chị hãy nhìn cho kĩ đi, tôi không phải là hung thủ, cũng không phải tội phạm. Cái chết của Chương Ngọc chẳng liên quan đến tôi. Lẽ nào thầy ta bị xe đâm chết, tôi nên bị khiển trách, bị công kích hay sao? Là tôi bảo người lái xe máy đó đâm thầy ta à? Thầy ta đánh tôi là thầy ta không đúng, thầy