Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134917

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/917 lượt.

phòng.
Một tháng sau, thầy Chương đột nhiên nói với Liễu Địch: “Xin em hãy đến phòng Tài vụ lĩnh lương giúp tôi.” Không hiểu tại sao, khi thầy Chương nói đến từ “giúp”, Liễu Địch xúc động đến phát khóc.
Xem bảng tiền lương, Liễu Địch mới biết thầy Chương là giáo viên dạy thay, nói trắng ra là người dạy hợp đồng, không phải nhân viên chính thức. Trong lòng cô nổi lên sự phẫn nộ, bất bình, cứ như việc này không phải sỉ nhục thầy Chương mà là sỉ nhục chính cô vậy. Nhưng cô có thể làm gì? Một trường điểm chịu để người mù dạy học vốn đã là một sự khoan dung. Liễu Địch chỉ còn cách giao lại khoản tiền lương ít ỏi cho thầy Chương. Thầy nhận tiền rồi lập tức bỏ vào túi áo. Kể từ lần đó, hằng tháng, không đợi thầy Chương nhắc nhở, Liễu Địch đều chủ động lĩnh lương giúp thầy.
Không chỉ có chuyện lĩnh lương, Liễu Địch còn thay thầy Chương tham gia các cuộc họp giáo viên. Sau đó, cô truyền đạt lại nội dung cuộc họp với thầy. Có lúc Liễu Địch mang về một số bản khai. Thầy Chương đọc, Liễu Địch điền vào. Trong ô “học lực”, thầy Chương toàn bảo cô điền “tốt nghiệp phổ thông trung học”.
Liễu Địch không tin một người học rộng hiểu nhiều, tài hoa xuất chúng như thầy Chương mới chỉ học hết cấp ba. Cô còn nhớ học kỳ hai năm lớp 10, một đoàn đại biểu của Pháp đến thăm trường, đúng lúc người phiên dịch có việc đột xuất không thể có mặt, thầy Chương đã nói chuyện bằng tiếp Pháp trôi chảy, hoàn thành xuất sắc công việc phiên dịch, nhận được sự tán thưởng của đoàn khách người Pháp. Lẽ nào tiếng Pháp của thầy cũng học từ thời cấp ba? Liễu Địch vô cùng hiếu kỳ, nhưng nhớ đến lời cam kết, cô đành nghiến răng, kìm nén nghi vấn trong lòng.
Khi mùa đông đến, thầy Chương bị nhiễm virus cảm cúm, thế là Liễu Địch mang đến cho thầy một hộp thuốc cảm. “Một ngày ba lần, mỗi lần hai viên.” Liễu Địch không bao giờ nhắc đến từ “cho” hay “tặng”.
Thầy Chương nhận hộp thuốc, lặng lẽ lấy ra hai viên, bỏ vào miệng. Rồi thầy Chương ho khù khụ, thậm chí không thể lên lớp giảng bài. Buổi trưa, Liễu Địch lấy một gói thuốc bột chữa ho, pha vào cốc trà cho thầy. Lúc phê bài tập làm văn, thầy Chương phát hiện “nước trà” không đúng vị, thế là thầy không thưởng thức từng ngụm nhỏ như thường lệ mà uống một hơi hết sạch. Nhìn thầy không do dự uống hết cốc “trà”, Liễu Địch quên cả việc đọc bài văn. Một sự cảm động khó diễn tả thành lời trào dâng trong lòng khiến viền mắt cô ngân ngấn nước. Cô đột nhiên nhận ra một sự thật: thầy Chương tin tưởng cô, chỉ tin tưởng một mình cô.
Cứ thế, Liễu Địch trở thành người duy nhất thầy Chương tín nhiệm ở trường. Thầy chỉ nhận sự giúp đỡ của một mình Liễu Địch. Phàm là những việc ngoài khả năng, thầy sẽ không bảo cô làm. Thầy không phản đối, cũng không kiêng dè người khác đặt tên Liễu Địch cạnh tên thầy. Thậm chí, cô trở thành cầu nối duy nhất giữa thầy và thế giới bên ngoài. Những người khác muốn tìm thầy Chương phải thông qua cô.
Nhiều lúc Liễu Địch tự hỏi: “Tại sao thầy Chương lại tin tưởng mình như vậy?” Cô biết, không phải vì cô chăm sóc thầy chu đáo, bởi đối với người khác, thầy không cho họ cơ hội chăm sóc thầy. Có lẽ bởi cô luôn giữ lời hứa lúc ban đầu với thầy. Đúng là như vậy, dù trong lòng luôn đầy nghi hoặc, cô cũng không bao giờ hỏi một câu liên quan đến vấn đề riêng tư của thầy, càng không nói chuyện với người khác về thầy, Liễu Địch luôn dùng nụ cười để ứng phó.
Thật ra, Liễu Địch chẳng có gì để nói. Mặc dù cô thường xuyên tiếp xúc với thầy Chương nhưng ngoài những câu cần thiết, thầy không nói một lời thừa. Liễu Địch chưa gặp giáo viên nào nói “một từ đáng ngàn vàng” như thầy Chương. Trong công việc, nếu có thể dùng một từ đã biểu đạt rõ vấn đề, thầy tuyệt đối không nói từ thứ hai. Về hoàn cảnh của thầy, Liễu Địch cũng không biết nhiều hơn người khác, bởi cô không thích chủ động tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Cô biết, xé toạc vết thương trong tâm hồn một người là việc làm tàn nhẫn. Có lẽ thầy Chương cũng vì muốn bảo vệ bản thân nên mới biến mình thành một tảng băng gai góc. Liễu Địch có thể tiến lại gần tảng băng nhưng cô sẽ không đụng vào, càng không tìm cách xâm nhập hay làm tan chảy tảng băng đó.
Khi mùa xuân đến, Liễu Địch đặt một chậu hoa nhài nho nhỏ lên bệ cửa sổ trong văn phòng thầy Chương. Đến mùa hè, cây hoa nhài lớn với tốc độ đáng ngạc nhiên, nở những bông hoa trắng muốt. Thế là cốc trà của thầy Chương bắt đầu tỏa hương nhài dìu dịu. Mỗi lần nhìn thấy thầy Chương trầm ngâm suy nghĩ trong căn phòng đầy hương thơm thanh nhã, Liễu Địch đều cảm thấy dưới lớp vỏ bọc lạnh lùng, vô tình của thầy, nhất định là những tình cảm mà thầy không bộc lộ với bất cứ ai.






Đúng vậy, thầy Chương là người giàu tình cảm nhưng không biểu lộ ra ngoài. Liễu Địch đã lĩnh hội sâu sắc điều này trong quá trình đưa thầy ra bến xe buýt và cùng thầy đợi xe mỗi ngày.
Tiễn thầy Chương ra bến xe là việc làm thanh thản và dễ chịu nhất của Liễu Địch trong một ngày. Khi chuông báo tan học vang lên, Liễu Địch nhanh chóng thu dọn