
Tác giả: Phương Tranh
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341812
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1812 lượt.
xưa, kính mắt gọng nhỏ, da dẻ trắng trẻo, nói năng nhẹ nhàng dịu dàng, mặc quần tây màu đen, áo khoác màu vàng nhạt, chiếc áo khoác đó là Giản Minh đi mua cùng với anh, đã mấy năm rồi. Anh vẫn luôn nho nhã vô cùng, đứng trước mặt anh, thở một cái thật mạnh cũng sợ quấy nhiễu đến anh.
“Để anh đưa em về”, La Thế Triết đưa tay lên nhìn đồng hồ, phải đưa đến gần mới được, cả tòa nhà từ tầng trên đến dưới đều được bắt bóng đèn cảm ứng, lần lượt tắt ngóm, mãi cho đến khi toàn bộ ánh sáng không còn, Giản Minh và La Thế Triết đứng trong bóng tối, La Thế Triết nói, “Lúc nãy ngoài kia trời mưa”.
“Không cần đâu.” Giọng nói Giản Minh lạnh lùng, “Tô Mạn đang định tắm rửa cho Đông Đông, anh mau về giúp cô ấy đi”.
La Thế Triết nhất thời không nói gì, cũng không nhường đường cho Giản Minh đi, đứng yên đó, một lát sau thở dài, “Xin lỗi”.
Lần này, từ khi anh đề nghị ly hôn đến bây giờ, lần đầu tiên anh mở miệng nói xin lỗi. Dịch thể nóng hôi hổi, không tự chủ được, chảy vòng quanh trong mắt Giản Minh, hơi thở của cô không cách nào tiếp tục duy trì như bình thường được nữa, hình bóng La Thế Triết chìm vào trong bóng tối, chỉ nghe anh nói, “Xin lỗi, Giản Minh, anh đã không chăm sóc tốt cho Đông Đông”.
Giản Minh vẫn cố gắng làm ra vẻ thản nhiên, “Anh biết thế là tốt rồi, em sẽ cố gắng hết sức để có thể nhanh chóng đón Đông Đông đi, anh đồng ý không?”.
“Đồng ý”.
“Không cần phải bàn với Tô Mạn sao?”.
“Không cần thiết. Việc này anh có thể quyết định”.
“Được rồi, cứ thế đi nhé, khi nào em tìm ra căn nhà thích hợp, sẽ đến đón con”.
“Được”.
“Anh lên đi, em đi đây”.
“Tạm biệt”.
Trong bóng tối, tiếng búng tay lanh lảnh của La Thế Triết vang lên, tất cả đèn đều bật sáng, trong ánh sáng ấy, Giản Minh sắc mặt trầm tĩnh, thái độ của La Thế Triết vẫn điềm đạm, Giản Minh chào tạm biệt, “Bye”.
Nghe tiếng cửa sắt lách cách nhẹ nhàng đóng lại, La Thế Triết nhắm mắt lại, bàn tay vô thức vỗ vỗ lên lan can cầu thang.
m thanh đóng cửa đơn độc của cửa sắt vang lên, nước mắt của Giản Minh cũng theo đó chảy xuống, cô rất không thích bản thân mình như thế này chút nào. Nhưng mà, thật sự chịu không nổi, La Thế Triết, La Thế Triết, tại sao đều là anh?
Thuở còn học đại học, cô hoang mang lo lắng, “Làm thế nào đây? Em có bầu rồi.”
La Thế Triết kiên định, dứt khoát, “Thế thì, kết hôn đi, sinh con thôi.”
Sau đó, khi cô đang bưng tô canh gà nóng hổi để lên bàn ăn, La Thế Triết ngồi ở đằng sau bình phong đứng dậy, cả bức bình phong đổ xuống, Giản Minh không kịp tránh, canh gà và bình phong đều đổ ập lên người cô, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt chán ghét, lạnh lùng của La Thế Triết, “Tại sao đi đứng lại không cẩn thận như thế chứ?”. Cô biết anh cố ý.
La Thế Triết kiên định, dứt khoát, “Ly hôn đi, Giản Minh.”
Từ trước đến nay, một người đàn ông thư sinh, nho nhã trói gà không chặt ấy, một khi quyết định làm chuyện gì, anh ta nhất định làm cho bằng được, khi cần cô, anh có quyết tâm, rất có dũng khí, quyết chí không từ bỏ, khi không cần, cũng giống thế, có quyết tâm, có dũng khí, không hề lay chuyển.
Một buổi tối buồn bã như thế này, còn phải về tiệm bánh giải quyết việc còn lại ở đó, đúng không còn gì đau khổ bằng. Khi lên chuyến xe cuối cùng về nhà, Giản Minh cảm thấy toàn thân mệt rã rời, tựa đầu vào cửa sổ, nhắm mắt ngủ. Có người vỗ vai cô, giọng nói từ chỗ ngồi phía sau vọng đến, “Xin lỗi, làm phiền một chút, này, xin lỗi…”. Giản Minh mở mắt ra, quay đầu lại, giọng nói và ánh mắt có chút không kiên nhẫn, “Có chuyện gì?”.
Đó là một người đàn ông rất nam tính, một khuôn mặt nho nhã nhưng không mất đi sự cương nghị, ánh mắt lộ rõ áy náy, giọng nói nghe có vẻ như hối lỗi, không biết làm cách nào, “Xin lỗi, làm phiền một chút, nhưng mà tôi phải trả tiền lại cho cô.” Một cái ô màu đen mộc mạc được xếp rất tỉ mỉ, gọn gàng, và một phong bao lì xì đưa cho Giản Minh, “Cái này, cảm ơn cô.” Phong bao lì xì, cho dù là trả tiền, cũng không cần phải rập khuôn một cách cứng nhắc như thế chứ? Đổi mới một chút được không vậy? Giản Minh dở khóc dở cười, có chút uể oải, mệt mỏi, “Không có gì.” Cầm lấy phong bao lì xì, trên đó có một nếp gấp mờ mờ, nhưng vẫn còn giữ được vẻ mới tinh của nó, “Hy vọng là đã giúp được anh.”
“Đương nhiên là đã giúp tôi.” Người đàn ông chân thành, thiết tha, “Vô cùng cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.” Thực tế là tâm trạng của Giản Minh đã tốt hơn rất nhiều, không ngờ rằng, một người tơi tả như cô đây vẫn còn có thể giúp đỡ được người khác. Nhân tiện cô hàn huyên với người đàn ông đó, “Vừa đi làm về?”.
“Ừ, ca đêm. Cô thì sao?”
“Tăng ca.”
“Thường xuyên tăng ca à?”, người đàn ông lấy điện thoại ra đọc tin nhắn.
“Không thường xuyên lắm”, lấy tai nghe của máy MP4 ra, nhét vào tai.
Giản Minh biết người đàn ông này tên là Lăng Lệ, có một lần vô tình nghe anh ta nghe điện thoại, “Xin chào, ờ, tôi là Lăng Lệ đây…”.
Giản Minh biết nghề nghiệp của người đàn ông này là bác sĩ, anh ta luôn xuống ở bến xe nơi có bệnh viện, trên người lúc nào cũng nghe thoang thoảng mùi thuốc sát t