Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bệnh Tình Yêu

Bệnh Tình Yêu

Tác giả: Phương Tranh

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341791

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1791 lượt.

, ngày kia, hay một ngày tháng năm nào đó mới lại gặp nhau? Cho nên Giản Minh yên tâm tâm sự thoải mái, “Chính bởi điều này, khi ly hôn tôi mới không có tư cách giành lấy quyền nuôi con trai. Hai năm nay, cứ làm tạm công việc này, vừa học thêm về kinh doanh, đợi khi nào có bằng mới dễ dàng tìm được con đường đi cho mình, mục tiêu của tôi là đón con trai về ở với mình…”
“Ồ, hóa ra là như vậy.” Lăng Lệ thở dài, “Có ý định tìm người khác không?”.
Giản Minh lấy cái muỗng nhỏ múc một miếng Tiramisu, ngừng một lát sau mới lên tiếng, “Không phải là tôi chưa từng suy nghĩ, đi thêm bước nữa có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề, có thể đón con về ở cùng, sống thoải mái một chút, cứ coi như một lần vất vả để suốt đời được nhàn nhã, xét cho cùng tôi không phải là người chiến sĩ có đủ sức khỏe dồi dào để chiến đấu, có bản lĩnh để lăn lộn với thế giới này, có điều…”. Giản Minh ngồi xích vào dựa lên thành ghế, thì thầm, “Con người tôi, cũng hay có những suy nghĩ hoang tưởng lắm, gặp được người mình thích thì sẽ bất chấp tất cả, tôn sùng người đó hết sức, anh ta làm gì tôi đều cảm thấy tốt, cảm thấy đẹp. Nếu như không thích, làm gì cũng thấy khó chịu, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt, người ta tặng tôi nước hoa mà tôi cứ nghĩ đó là nước cống. Biết làm sao bây giờ, quá cực đoan, không khống chế được.” Giọng điệu của Giản Minh có chút gì đó vô vọng, “Tôi vẫn muốn gặp được một người mà có thể làm cho tôi cảm nhận được tình yêu, chỉ có như thế mới được, những thứ khác, tôi đều không tài nào chấp nhận được. Nhưng thực ra, bây giờ mà còn đòi hỏi tình yêu thì đúng là quá xa xỉ, quá là không thực tế, đương nhiên, giải quyết vấn đề sinh tồn mới quan trọng nhất, cho nên mỗi lần nghĩ đến bản thân mình, thường cảm thấy bản thân mình đúng là người cực kỳ vô dụng, không còn cách nào cứu chữa…”.
Lăng Lệ cảm thấy chua xót trong lòng, trong buổi tối ngày hôm nay, vừa mới ký vào đơn ly hôn, mất đi gia đình và vợ yêu vì vận mệnh và tiền bạc, nghe những lời nói này của Giản Minh, anh cảm thấy cực kỳ chua xót. Không biết phải an ủi Giản Minh như thế nào, giống như việc không biết phải anh ủi bản thân mình như thế nào vậy. Nghe giống như có vẻ đang thuyết phục cô ấy, và cũng giống như đang ép bản thân mình phải tin rằng như thế, Lăng Lệ nói chắc như đinh đóng cột, “Câu nệ không có gì là không tốt cả.”
“Cảm ơn anh đã nói như vậy.” Giản Minh ngước mắt lên nhìn Lăng Lệ, đằng sau mắt kính là đôi mắt sáng lấp lánh, khóe miệng còn dính một ít mứt trái cây và vụn bánh tart, ồ, sao lại có kiểu ăn như thể của trẻ con thế nhỉ? Giản Minh không nhịn được bật cười khì khì, làm cho Lăng Lệ không hiểu được vì chuyện gì, “Sao thế?”, trên gương mặt lại xuất hiện thêm nét ngây ngô. Không biết vì sao, trong phút chốc Giản Minh bỗng nảy ra ý muốn, rất muốn giúp anh lau đi những vụn bánh còn dính bên khóe miệng, cô đưa tay lấy khăn giấy ở ngăn bên của túi xách ra, nhét vào tay Lăng Lệ, chỉ vào khóe miệng, “Lau sạch đi, ảnh hưởng đến hình tượng của cánh đàn ông thanh niên quá, anh cũng đã qua tuổi lên bảy lâu lắm rồi đấy.”
Lăng Lệ hiểu ra, cầm lấy khăn giấy, vừa cười vừa lau miệng, “May quá, em không chụp ảnh lại, nếu không thì mất mặt quá.”
Rồi tiện tay, Giản Minh lấy luôn đống áo khoác như núi đang để trên đầu gối Lăng Lệ xuống, găng tay, túi xách, lấy từng cái ra vuốt phẳng lại, để vào khoảng trống giữa hai người, “Anh ôm đống đồ này ngồi ăn không thấy khó chịu sao?”.
Đối với những hành động vô tư này của Giản Minh, Lăng Lệ chỉ trả lời qua loa, “Đàn ông đều hay qua quýt đại khái như thế.” Anh chỉ có thể nói những lời như thế, cố gắng ép mình không chú ý tới sự ấm áp và run rẩy trong lòng, hình như đã lâu lắm rồi không được người khác chăm sóc như vậy. Cả ánh mắt của cô nhìn anh, trong đáy mắt giống như có những ánh sao đang tỏa sáng lung linh, ánh mắt lấp lánh làm cho trái tim Lăng Lệ vô cớ đập loạn lên, trái tim anh cũng đã lâu lắm rồi không nhảy nhót như thế. Có thể, phụ nữ một khi đã làm mẹ, họ sẽ có những suy nghĩ tinh tế như vậy, Lăng Lệ muốn liếc nhìn Giản Minh một cái thật nhanh, nhưng rồi cảnh giác dời ánh mắt đi nơi khác ngay lập tức, đương nhiên anh biết rằng cô trông rất đoan trang, thanh tú, tỉ mỉ quan sát trong khoảng cách gần như thế, cô trông lại phảng phất vẻ đẹp nhu mì đến nỗi làm tim người ta run lên, một vẻ đẹp làm rung động lòng người.
Che giấu nỗi buồn bằng cách ăn bánh kem, nghe Giản Minh hỏi, “Này, anh định ăn hết sạch sành sanh đó hả? Không để lại cho bà xã một ít sao?”. Lăng Lệ không khỏi ngạc nhiên, cho bà xã ư? Hôm nay sao? Rõ ràng là mỉa mai quá lộ liễu chứ gì nữa? Với suy nghĩ như thế, ánh mắt nhìn Giản Minh bỗng nhiên thoáng hiện lên vẻ nghiêm nghị.
Tâm tư của Lăng Lệ, Giản Minh không cách nào hiểu được, cô giơ bàn tay của mình lên trước mắt kính của Lăng Lệ, chỉ vào ngón tay áp út, ý nói cô biết anh có vợ là bởi vì anh đeo nhẫn cưới. Lúc này Lăng Lệ mới như sực tỉnh, việc anh ly hôn chỉ bản thân anh biết, Giản Minh có biết đâu. Có điều, lại không cần thiết giải thích rõ điều ấy, anh ly hôn rồi, hôm nay


Polly po-cket