
Tác giả: Triệu Cách Vũ
Ngày cập nhật: 03:43 22/12/2015
Lượt xem: 1341037
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1037 lượt.
xuân rực rỡ nhất của em đấy, không yêu đương, không hẹn hò chính là lãng phí thời gian và tuổi thanh xuân của mình, em hiểu không?” Cô bạn thân Trịnh Giai Hân thường khuyên nhủ Hiểu Khê như thế.
Hiểu Khê và Giai Hân quen biết nhau được năm năm nay, theo như lời Hiểu Khê vẫn thường nói thì: “Giai Hân là một đàn chị, một người bạn tốt và cũng là một người thân thiết đến từ phương bắc của mình.”
Giai Hân luôn giữ vai trò là người nhắc nhở, bảo ban Hiểu Khê khi bố mẹ cô không ở bên cạnh.
“Nếu như ai đó có thể khiến cho Đỗ Hiểu Khê phải khóc lóc, ủ ê thì người ấy đúng là có bản lĩnh.” Giai Hân hay nói đùa như vậy.
Cô luôn luôn tự hỏi: Tại sao trên thế gian này lại tồn tại một người lạc quan, vui vẻ như Hiểu Khê, làm việc xong là ăn cơm, ăn cơm xong là đi ngủ?
“Em nói xem, ngoại hình của em đâu có xấu, cần tài có tài, hỏi sắc có sắc, muốn năng lực cũng có năng lực, vậy tại sao em lại không thể tìm được bạn trai chứ?”
“Chị chưa từng nghe tới phụ nữ A và đàn ông C sao?”
“Cái gì cơ?”
“Người ta hay nói, đàn ông A yêu phụ nữ B, đàn ông B yêu phụ nữ C, cho nên những người còn sót lại chính là phụ nữ A và đàn ông C đó.” Hiểu Khê vừa nhấm nháp ly kem vừa thủng thẳng đáp.
“Thôi cho chị xin, em còn cách loại phụ nữ A đó vời vợi, như thể Bắc Kinh xa Thiên Tân ấy!”
“Xin chị đấy, bây giờ giao thông thuận lợi, từ Bắc Kinh đến Thiên Tân chỉ mất có hai tiếng thôi.”
“Được rồi, Đỗ tiểu thư, chị thừa nhận tài ăn nói đanh thép, lanh lợi của em, em không làm luật sư thật sự là uổng phí tài năng!”
Hiểu Khê lè lưỡi trêu Giai Hân rồi đi vào phòng mình. Trong lòng cô vô cùng bất mãn. “Hừ, nghĩ kĩ xem, Đỗ Hiểu Khê mình, tốt nghiệp trường đại học Ngoại thương hạng nhất, gia đình thanh bạch, bề ngoài nếu không nói là xinh xắn thì cũng phải được dùng từ ưa nhìn, cao một mét sáu mươi hai, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to trong sáng, mũi cao thanh tú, rất cân xứng với khuôn mặt, lại sở hữu nụ cười tựa thiên sứ, tươi tắn như nắng mai, muốn người ta không yêu thích cũng khó, mình cần gì phải lo lắng không có đàn ông yêu chứ? Giai Hân à, chị chẳng qua chỉ hơn em có năm tuổi thôi, chưa chi chị đã tự biến mình lên thành bà thím rồi đấy!” Hiểu Khê lẩm bẩm một mình trong phòng.
Hiểu Khê đã tự tin thái quá chăng? Có điều, những người phụ nữ có điều kiện tốt đều như vậy. Ai bảo cô tự tin thái quá, cô cũng chẳng thèm phản bác, chỉ nhún vai nói đúng một câu: “Tự tin quá mức còn tốt hơn nhiều lần so với tự ti.”
1.2 Nếu không thì em định một mình đón lễ tình nhân sao?
“Những người đàn ông tốt hầu như đã bị chiếm hết cả rồi, em cũng phải nhanh chóng chiếm lấy một người đi!
Tự tin thái quá cũng là một thái độ sống tích cực.
Tất cả mọi phụ nữ trên thế gian này đều có câu chuyện cổ tích ‘cô bé lọ lem’ của riêng mình.”
Mùa đông đến, từng chuyến xe rau củ quả lần lượt được chuyển vào thành phố, ai nấy đều được bao bọc kĩ trong những lớp áo lông dày cộm. Các thành phố phương bắc bỗng “dày” lên trông thấy. Khi tuyết rơi, đất trời băng giá, khắp nơi tràn ngập một màu trắng tinh khôi, cả không gian bỗng trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết.
Vào những lúc bông tuyết bay bay ngoài cửa sổ, Hiểu Khê rất thích nằm cuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp xem phim, nghe nhạc, đọc sách hoặc làm vài ván game online, sau đó mơ màng tới những câu chuyện cổ tích đã đọc thuở nhỏ. Những câu chuyện của Andersen đều diễn ra vào mùa đông, tuyết phủ trắng cả không gian. Trong lò sưởi của một căn nhà nhỏ, lửa cháy rất to, rực rỡ và ấm áp, lan tỏa khắp căn phòng mùi thơm thoang thoảng của gỗ và hương cà phê ngào ngạt đang được hâm nóng. Chủ nhân của căn nhà ngồi tựa lưng vào chiếc ghế trước lò sưởi, tay cầm quyển sách, dưới chân là một chú chó đang nằm ngủ thiu thiu. Bên ngoài, tuyết dày như một chiếc chăn lông. Cây tùng rẽ đất mọc lên. Một quả tùng rơi xuống chiếc chăn tuyết trắng xóa, tiếng rơi nhẹ như không, chẳng gây ra chút tiếng động nào. Nếu như có một cô bé bán diêm đi ngang qua thì căn phòng có chiếc lò sưởi ấm áp này sẽ là một giấc mơ xa xỉ biết bao nhiêu...
Bỗng có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!” Nhất định là Giai Hân.
“Ngày cuối tuần lại một mình ru rú nằm trong nhà, phiền em có chút chí hướng lên được không?”
“Chí hướng? Chí hướng của em chính là nằm ở nhà làm khuê nữ.” Hiểu Khê vừa nhai khoai tây chiên xắt miếng vừa lẩm bẩm rồi vứt một gói cho Giai Hân.
“Hừm, món này sẽ hại chị ngày càng béo, mau ném xa ra!” Giai Hân cong cớn đôi môi dày trách yêu.
“Chị nói mau, rốt cuộc là tìm em có chuyện gì?” Giai Hân năng lực đầy mình nhất định sẽ không tới đây mà chẳng có mục đích gì.
“Chị bảo này, đằng nào thì em cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi gặp một người nhé!”
“Đàn ông à?”
“Đương nhiên là đàn ông rồi! Em mà còn không chịu có bạn trai, người khác sẽ nghĩ em bị đồng tính đấy!”
“Đàn ông trên thế giới này nhiều lắm, em cần gì phải gặp người đàn ông mà chị giới thiệu nhỉ? Vả lại, em đâu nhất thiết phải sống vì người khác chứ?” Hiểu Khê chẳng hề đoái hoài đến lòng tốt của Giai Hân, tự nhủ: “Mình mới