Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

Tác giả: Y Phương

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134595

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/595 lượt.

ng qua đống rác đầy đất, đi tới thư phòng.
Vệ Đoan lại gọi anh lại: "Không thấy Đường Y Nặc sao?"
Bước chân của Diệp Hân Dương ngừng lại một chút: "Tớ sẽ lập tức tìm được cô ấy." Nói xong, lấy tốc độ nhanh hơn đi vào thư phòng, cửa "Pằng" một tiếng đóng lại, cho thấy trong lòng chủ nhân cũng không hề bình tĩnh.
Lúc đầu, Diệp Hân Dương mặc dù cấp bách muốn cùng Đường Y Nặc nói rõ ràng, nhưng đối với việc không tìm thấy Đường Y Nặc thật không lo lắng như vậy, tưởng rằng chỉ cần trở lại Đài Bắc, là có thể nhìn thấy Đường Y Nặc, sau đó làm tiêu tan hiềm khích lúc trước, sống hạnh phúc bên nhau.
Ở Đường trạch không gặp được Đường Y Nặc, khiến Diệp Hân Dương lại có dự cảm không tốt, chợt trong đầu thoáng qua điều gì, anh hoang mang lấy ra tờ giấy kia từ trong ví tiền, đọc nhanh đi xuống, quả nhiên thấy được câu nói cuối cùng quyết tuyệt như vậy.
‘Em sẽ cố gắng khắc chế, không đi quấy rầy anh, không xuất hiện trước mặt anh nữa.’
Chán nản ngồi xuống ghế, Diệp Hân Dương xoa nhẹ cái trán, trong lúc nhất thời đột nhiên không nhìn rõ con đường phía trước.
Tiểu Nặc, em rốt cuộc đi đâu chứ?
Khi Đường Trung Đường trở về, sau khi nghe bảo mẫu nói liền liên lạc với Diệp Hân Dương.
"Tiểu Nặc đã trở về chưa?" Anh cầu may hỏi.
"Ngay cả bóng dáng cũng không có." Ông ta cực kỳ tức giận hỏi: "Cậu nói rõ cho tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại không thấy Tiểu Nặc?"
"Cô ấy khôi phục trí nhớ, có thể cháu đã ép cô ấy quá gấp, cô ấy không chịu nổi nên rời đi." Diệp Hân Dương vài ba lời nói đại khái, trong giọng nói toát ra hối hận nồng đậm.
"Con bé rời đi thì rời đi, tại sao ngay cả nhà cũng không trở về! Trời đã tối rồi, cậu cảm thấy nó có thể đi được chỗ nào? Từ nhỏ đến lớn, trừ chỗ của cậu ra, con bé cho tới bây giờ đều không qua đêm bên ngoài."
"Cô ấy đại khái không muốn để cho cháu tìm được, cho nên mới không trở về nhà."
"Cậu…" Đường Trung Đường giận đến nói không ra lời: "Tiểu Nặc xinh đẹp lại đơn thuần như vậy, bên ngoài người xấu đếm không xuể, làm sao bây giờ đây? Nếu là có việc không hay xảy ra với con bé, tôi liền. . . . . ."
Diệp Hân Dương nặng nề xin lỗi: "Thật xin lỗi, nhưng mà cháu nhất định sẽ tìm được Tiểu Nặc! Cháu muốn tìm văn phòng thám tử, chỉ cần bác đồng ý, cháu lập tức đi liên hệ."
"Vậy cậu còn dài dòng gì nữa, nhanh đi a!" Đường Trung Đường giận dữ.
Diệp Hân Dương vừa được sự đồng ý của ba Đường, nói tạm biệt rồi cúp điện thoại, từ trên website tìm được một dãy số, lập tức gọi tới, "Xin chào, xin hỏi đây có phải là văn phòng thám tử ×× không? Tôi muốn nhờ các anh giúp tìm một người. . . . . ."






Diệp Hân Dương tìm văn phòng thám tử nổi danh nhất cả Đài Bắc, nhưng đã mấy ngày trôi qua, ngoại trừ thông tin tối hôm đó tra được từ công ty hàng không cô đã trở lại Đài Bắc, không có khác tin tức khác về cô. Chính anh cũng đã lục tung tất cả những nơi Đường Y Nặc có thể sẽ đến, cũng không có bất cứ tin tức gì.
Cho dù một người cố ý trốn tránh, cũng không đến mức một chút dấu vết cũng không có lưu lại chứ.
Diệp Hân Dương lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, mấy ngày không chợp mắt nên trong đôi mắt của anh che kín tơ máu, "Không cần nói với tôi mấy lời như tìm văn phòng thám tử tốt hơn gì đó, ban đầu các người nếu đã tiếp nhận vụ của tôi, cho dù phải đào sâu ba thước, cũng nhất định phải tìm ra cô ấy cho tôi, nếu không tôi liền đập vỡ bảng hiệu vàng của các người!"
Vệ Đoan đúng lúc từ bên ngoài thư phòng đi qua, không ngờ Diệp tiểu tử luôn luôn thành thạo, cũng sẽ có thời điểm mất khống chế như vậy, anh chờ cậu ta cúp điện thoại, mới đẩy cửa ra đi vào.
"Có chuyện gì sao?" Diệp Hân Dương vừa ngẩng đầu lên lại vội vã hạ mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm bản đồ Đài Bắc tìm kiếm chỗ bỏ sót.
Ước chừng ba phút sau, một chiếc xe quen thuộc từ từ lái ra khỏi tòa cao ốc.
Cô đi theo Diệp Hân Dương, từ Lệ Giang trở lại Đài Bắc, nhưng vẫn không hiểu nổi gần đây anh đang bận những việc gì, giống như đang tìm người nào đó, bận rộn đến độ sứt đầu mẻ trán, cả người cũng gầy đi một vòng.
Anh ghét cô bao nhiêu, trong lòng cô hiểu rất rõ, đương nhiên sẽ không tự mình đa tình cho là anh đang tìm mình, nhưng anh rốt cuộc đang bận cái gì đây? Nhìn bộ dạng anh tiều tụy như vậy, thật là muốn xông ra giúp anh một tay, đã nhờ cha rồi, cha cũng đáp ứng dị thường sảng khoái, nhưng lại chậm chạp chưa cho cô một câu trả lời chắc chắn, anh Diệp rốt cuộc đang bận cái gì đây?
Đường Trung Đường lúc này đúng là vô cùng quyết tâm, bất kể Diệp Hân Dương mềm giọng cầu xin giúp đỡ, hay là mắt lạnh uy hiếp, đều bất vi sở động (là không bị thuyết phục), lên tiếng phủ nhận chính mình biết tung tích của con gái.
Đối với người cứng mềm đều không ăn như vậy, Diệp Hân Dương chỉ có thể không công mà trở về.
Đường Trung Đường nhìn bóng dáng chán nản rời đi của bọn họ, không khỏi thở dài một cái, ông không biết mình làm đúng hay không.
Tiểu Nặc dường như không biết Diệp Hân Dương giống như nổi cơn điên đang tìm c