80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Biến Yêu Thành Cưới

Biến Yêu Thành Cưới

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 04:21 22/12/2015

Lượt xem: 1341656

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1656 lượt.

ơng Cẩm Ngưng ngồi trong xe đã cảm thấy buồn ngủ, đầu óc nặng trịch, đủ loại suy nghĩ tâm tư cứ cuộn thành từng vòng từng vòng. Cô dường như thấy được chính mình đang đứng trước cửa một căn nhà, dáng vẻ sợ hãi. Người con gái kia cũng không căng thẳng, chỉ là vì đi tới một nơi xa lạ cho nên trên mặt cũng tràn ngập vẻ ngạc nhiên, chứ thực ra nơi đây cũng chẳng phải hang hùm miệng hổ gì. Từ trong phòng truyền ra một tiếng nhạc êm ái. Cô không biết tên bản nhạc là gì nhưng tiết tấu khiến lòng cô thấy thật bình yên. Cuối cùng cô cũng đẩy cánh cửa ra. Căn phòng rất trắng, được bao phủ bằng một lớp ánh sáng trắng, giống như trước mắt là một màn sương mù dày đặc, ở giữa hàm chứa đủ loại hơi nước. Dần dần, đám bọt nước ấy tan biến, hình ảnh trước mắt hiện rõ mồn một. Cách chỗ cô đứng không xa, một chàng thanh niên ngồi bên đàn dương cầm, bàn tay phải lướt trên phím đàn, rất đẹp! Tiếng nhạc từ những ngón tay ấy vang ra, truyền tới tai cô. Chàng trai một tay chơi đàn ấy… hóa ra tay trái của anh bị thương, còn đang phải bó bột đeo qua cổ.
Anh chậm rãi quay đầu lại, nụ cười trên mặt như một làn gió xuân tươi mát. Anh nói: “Chào em, tôi là Dương Nhất Sâm.”
Thế rồi, nụ cười trên mặt anh bất chợt chuyển hóa thành sự tức giận: “Dương Cẩm Ngưng! Vì sao rời xa tôi?”
Xe xuống dốc rồi tiến vào một con đường nhỏ.
Cô không khỏi cười thầm. Lời cô vừa nói quả thật không sai, Cố Thừa Đông đúng là ngoại lệ.
Anh không thèm để ý tới cô, ánh mắt như thể mặc kệ cô làm loạn, tức giận cũng được, dù sao cũng không ảnh hưởng đến anh. Thấy vậy, cô lấy lại phản ứng rất nhanh, náo loạn lúc này là chuyện không hề sáng suốt: “Sao lại muốn quay về nhà em? Em không biết anh là một đứa con rể hiếu thảo như thế?”
“Là anh đang nhắc nhở em!”
Một câu nói của Cố Thừa Đông khiến cô thật hối hận với câu nói chế nhạo kia của mình, tựa như vừa bị châm chọc ngược trở lại.
“Cảm ơn anh, đúng là một ông chồng tốt.”
“Đương nhiên.” Cố Thừa Đông liếc nhìn cô, khóe miệng cong lên cười mỉm: “Không cần khách khí.”
Dương Cẩm Ngưng rất muốn hỏi tại sao anh lại muốn quay về nhà cô. Nhưng có lẽ do cảnh thực và cảnh vừa mơ trùng khớp, cho nên nhất thời cô quên mất câu hỏi cần hỏi. Cho dù Cố Thừa Đông vừa đưa ra một câu trả lời nửa thật nửa giả, thì cô cũng có thể đọc ra được vài ý tứ trong đó. Có thể Cố Thừa Đông cũng là làm theo yêu cầu của ông nội. Sự an ủi này khiến cô cảm thấy dễ chịu không ít.
Dương Lập Hải và Tả Tần Phương hoàn toàn không ngờ Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông về nhà. Hai vợ chồng bọn họ sửng sốt một lúc mới đón nhận được.
“Sao về mà không gọi báo trước một tiếng thế?” Tả Tần Phương kéo tay Dương Cẩm Ngưng.
Cố Thừa Đông vừa xuống xe liền nói: “Hôm nay chúng con về thăm ông nội, tiện đường ghé về đây luôn cho nên không muốn gọi quấy nhiễu bố mẹ.”
“Hai đứa muốn về lúc nào thì về, sao lại quấy nhiễu chứ?” Dương Lập Hải lúc nào trong mắt cũng coi trọng đứa con rể này, lập tức kéo Cố Thừa Đông đến xem bình rượu ủ mới của mình.
Dương Cẩm Ngưng kéo tay Tả Tần Phương: “Sở thích của bố vẫn không đổi, lúc nào cũng thích chơi thứ rượu này.”
“Người đã có tuổi rồi mà còn giống như đứa trẻ vậy.”
“Đúng thế, như trẻ con vậy. Mẹ của con đúng là phải cố gắng rồi! Vừa phải tiết kiệm tiền vừa phải tiết kiệm tài nguyên… vậy mà vẫn có thể sắp xếp thời gian, không biết là ai nói vậy nữa?” Dương Cẩm Ngưng nhìn Tả Tần Phương cố ý phụng phịu, “À, con nhớ nhầm rồi, người đó nhất định không phải là mẹ.”
“Nha đầu này!” Tả Tần Phương bật cười, nghĩ tới chuyện gì lại lắc đầu: “Cẩm Ngưng…”
“Dạ.”
“Con cũng lại giúp đi, đem hai vò rượu kia ra đây.”
“Vâng, con đến giúp.” Dương Cẩm Ngưng vội vã đi tới hầm rượu, không thấy được ánh mắt lo lắng của Tả Tần Phương ở phía sau.
Dương Cẩm Ngưng vừa đến gần, Dương Lập Hải lập tức liếc nhìn con gái một cái: “Đem vò rượu này ra ngoài kia.” Sau đó tiêp tục nói chuyện với Cố Thừa Đông: “Vò rượu này ủ từ ngày bố mẹ kết hôn, chờ sau này đám cưới vàng sẽ bỏ ra uống mừng.”
Cố Thừa Đông ngưng đọng nụ cười: “Thật là lãng mạn.”
Dương Cẩm Ngưng thấy hai tay Cố Thừa Đông trống trơn, không hề dính một chút bụi bẩn nào: “Bố có phải quá không công bằng với con không?”
Dương Lập Hải nhìn con gái, nhíu mày: “Lúc con kết hôn bố cũng ủ một bình rượu, đợi sau này đám cưới vàng của hai đứa bố sẽ giao cho hai đứa. Bất công ở đâu?”