
Tác giả: Tân Di Ổ
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134339
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/339 lượt.
đáng yêu là thế, vậy mà sức khỏe lại yếu kém, bệnh nặng bệnh nhẹ liên miên, ốm một cái là lại phải ở nhà tĩnh dưỡng. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến tính tình cô bé khép kín như vậy. Thành tích học tập của cô bé cũng bị ảnh hưởng, cũng may là chú Cố với dì Uông Phàm không câu nệ chuyện này lắm, đối với hai người họ, điều quan trọng nhất là con gái được mạnh khỏe.
Lúc Chỉ An đi ngang qua người cậu, cậu mỉm cười với cô bé, thế nhưng cô làm bộ không hề nhìn thấy mà đi vượt lên luôn. Kỉ Đình thấy ngượng quá, đành chỉ liếc mắt dõi theo bóng hình cô, liền đó đã nhìn thấy Chỉ Di đeo cặp sách từ lớp học đi ra.
Hai người sóng vai bước xuôi theo con đường dẫn về nhà, trên đường đi thảng hoặc cũng có bạn chơi cùng Kỉ Đình hay Chỉ Di nhìn hai đứa đi với nhau mà cười cười vẻ mờ ám, nhưng hai người cũng coi như không thấy gì. Kỉ Đình đã quen rồi, cậu cảm thấy trong lòng bình thản như không. Ngay từ khi còn nhỏ cậu đã chủ định trong lòng rằng sẽ chăm sóc cho Chỉ Di thật tốt, cậu nói được thì sẽ làm được.
Bình thường hai cô cậu cũng chẳng to nhỏ chuyện trò gì nhiều, nhưng trông thấy bộ dạng hoang mang suốt chặng đường về của Kỉ Đình, Chỉ Di không nén nổi tò mò liền hỏi, “Anh Kỉ Đình, anh nghĩ ngợi cái gì mà cứ ngẩn ra thế?”. Cô bé không hỏi thì thôi, vừa cất lời, khuôn mặt vốn trắng trẻo của Kỉ Đình thoắt ửng đỏ.
“Anh có nghĩ gì đâu, chỉ tại hôm nay bài thầy giáo giảng trên lớp có chỗ vẫn chưa hiểu lắm. Chỉ Di, chúng mình đi nhanh lên chút, xem có phải con cá Mắt Rồng màu xanh của em hôm nay sắp đẻ không”, Kỉ Đình vội vã chuyển đề tài.
Chỉ Di biết tỏng cậu chàng không nói thật, nhưng cô bé cũng không hỏi cho rõ ngọn ngành, chỉ nhoẻn miệng cười cười, rồi rảo chân bước theo hướng về nhà cùng cậu.
Thời trung học của Kỉ Đình trôi qua yên bình phẳng lặng, cậu nghĩ, nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, cả đời cậu chắc cũng sẽ trôi qua như thế. Học hết cấp hai sẽ lên cấp ba, học xong cấp ba thì vào đại học, tiếp tục đào sâu học tập, tốt nghiệp xong sẽ ở lại trường giảng dạy như bố mẹ hằng mong đợi, lấy một cô vợ gia giáo có trình độ tương đương, lại thêm tâm đầu ý hợp, sinh một đứa con, dồn hết tâm huyết vào nó, uốn nắn chăm bẵm nó trở thành một trí thức hệt như cậu vậy, rồi sau đó yên tâm mà già đi, còn đứa con sẽ lặp lại một đời giống như cha nó.
Thực ra như thế cũng không có gì là không ổn, thế nhưng, cậu nghĩ bụng, nếu đã biết rõ cả cuộc đời nhất định sẽ sống như vậy, thì chí ít trong lúc vẫn còn tự do tự tại, sao không thể làm một số việc ngoài kế hoạch cơ chứ, một chút ít ngoại ý cũng chẳng thể nào khiến cậu đi chệch quỹ đạo cuộc đời được, mà lại khiến cậu vui vẻ hơn. Thế nên sau khi kết thúc cấp hai, Kỉ Đình điền vào tờ đơn đăng kí nguyện vọng trường cấp ba cái tên Ngũ Trung. Ngũ Trung cũng là trường cấp ba trọng điểm ngang ngửa với trường chuyên trực thuộc Đại học G, tỷ lệ thi đỗ đại học hằng năm ổn định ở vị trí một trong hai trường hàng đầu cả nước, thế nhưng điều thu hút Kỉ Đình hơn là ở chỗ, địa điểm của trường với Đại học G vừa hay phân cách đôi nơi, một nam một bắc hai đầu thành phố. Nếu cậu đỗ vào Ngũ Trung, đương nhiên sẽ phải nội trú tại trường. Sống trên đời đã gần mười sáu năm, trước nay Kỉ Đình vẫn chưa từng rời khỏi bố mẹ quá một tuần, lần lâu nhất mà Kỉ Đình còn nhớ được là đợt tham gia cắm trại kéo dài năm ngày hồi mùa hè năm lớp bảy. Mặc dầu trại hè là do nhà trường tổ chức, nhưng trong thời gian cậu ra khỏi nhà, mẹ cậu vẫn cứ săn sóc từng ly từng tí. Thực ra Kỉ Đình cũng cảm thấy rất nực cười, cậu không phải một đứa không biết tự chăm lo cho bản thân, cũng không phải đứa ngỗ nghịch phá phách, hầu hết thời gian cậu đều có thể tự cắt đặt mọi việc ổn thỏa, thế nhưng bố mẹ lại cứ căng thẳng thái quá. Nghe nói là vì mẹ cậu khá vất vả trong khi mang thai cậu, trước cậu, mẹ đã từng bất cẩn bị sẩy mất một đứa đã thành hình trong dạ, khó khăn lắm mới có được Kỉ Đình, lúc còn đang bụng mang dạ chửa cũng dăm bảy lần sóng gió, đến lúc sinh thì lại sinh non. Thế nên, bố mẹ Kỉ Đình chỉ giận không thể nào lấy dây mà trói chặt cậu vĩnh viễn vào người mình được, trong quá trình dạy dỗ cậu quyết không lỡ làng sai sót lấy nửa bước. Kỉ Đình hiểu được nỗi khổ của cha mẹ cậu, thế nhưng cũng không rõ tại sao, cậu vẫn cứ khao khát được rời khỏi bố mẹ để tự do hít thở một phen, cho dù chỉ là chốc lát thôi cũng cam lòng.
May là sau khi cậu nộp đơn đăng ký nguyện vọng xong xuôi, bố mẹ cậu vẫn chẳng mảy may nghi ngờ chút nào, có lẽ họ vẫn đinh ninh rằng việc con trai tiếp tục theo học trường chuyên thuộc Đại học G là chuyện đương nhiên không cần bàn cãi, không cần lo lắng làm gì cho mệt. Trường Ngũ Trung tuy tuyển sinh khắt khe, thế nhưng Kỉ Đình tương đối tự tin vào thành tích của mình, chỉ cần không có điều gì quá bất ngờ xảy ra, thì nhận được thông báo trúng tuyển của trường Ngũ Trung là việc hoàn toàn nằm trong dự liệu. Tưởng tượng ra cảnh bố mẹ đến lúc ấy chắc vì việc này mà biến sắc, nhưng cũng chỉ bất lực không biết phải làm sao, thì ngoài cảm giác căng thẳng âu lo ra, Kỉ Đình cò