
Tác giả: Đồng Hoa
Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015
Lượt xem: 1342225
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2225 lượt.
cũng nghiêng đầu nghịch ngợm nhìn trả. Cuối cùng, Thập tứ a ca bật cười:
- Bộ dạng gì vậy?
Nhược Hi nhe răng:
- Bộ dạng cố cùng liều thân!
Thập a ca nhăn nhở bảo:
- Ta tưởng cô đối xử với ta là hung tợn lắm rồi, bây giờ nhìn lại vẫn còn tử tế chán!
Thập tứ a ca lắc đầu than:
- Mới gặp cứ tưởng giai nhân nhu mì…
- Giờ sao? – Nhược Hi hỏi.
Thập tứ a ca bặm môi cười, hỏi ngược:
- Có biết vì vụ hôm nọ mà giờ cô nổi danh lắm không?
Nhược Hi thầm nghĩ, bữa ấy đám con nhà quyền quý nhất thành Bắc Kinh đều đến dự tiệc, thể nào cũng có kẻ về rêu rao sự tích của mình. Cô mím môi, đáp:
- Đại để cũng đoán được.
Thập tứ a ca phì cười:
- Mấy hôm nay công tử tiểu thư trong Tử Cấm thành chỉ bàn tán mỗi chuyện “Nàng Liều”.
Nhược Hi “A” một tiếng, Thập tứ tiếp:
- Ngay Hoàng a ma cũng đùa hỏi Thập tam ca, “Con nhận em gái bao giờ thế?”.
Nhược Hi bưng miệng, không dám tin, cứ tròn mắt nhìn Thập tứ, bụng bảo dạ, Trời ơi, cả Khang Hy cũng biết đến mình. Trước phản ứng của Nhược Hi, Thập tứ càng cười lăn lộn.
Bấy giờ một tiểu thái giám hớt hải chạy tới, quệt mồ hôi trên trán rồi tiến lại thỉnh an các a ca, sau khom mình trước Nhược Hi:
- Rảo quanh mấy vòng mà không tìm được tiểu thư. Bối lặc gia nói muốn gặp tiểu thư, người hiện đang đợi trong thư phòng!
Cuối cùng cũng đến lúc tuyên án, trong lòng Nhược Hi không khỏi run sợ, không phải sợ Bát a ca sẽ xử phạt, mà sợ liên lụy đến Nhược Lan. Nhận ra nét mặt âu lo của Nhược Hi, Thập a ca nói toáng lên:
- Giờ biết sợ rồi hả?
Thập tứ a ca thì không cười nữa, ôn tồn bảo:
- Đừng sợ! Ta sẽ xin giúp cô.
Nhược Hi ngạc nhiên nhìn gã, Thập tứ mỉm cười, Nhược Hi khẽ đáp:
- Thế thì cảm ơn!
Khi cả bọn đi vào, Bát a ca đang ngồi viết chữ bên bàn. Chàng không hề nhìn ngó đến Nhược Hi, chỉ gật gật đầu với Thập a ca và Thập tứ a ca, rồi cúi xuống tiếp tục viết. Hai a ca lại ghế ngồi, Nhược Hi đứng bất động giữa nhà, mặt cúi gằm, thầm nhủ, lại thêm một người nữa coi ta là kẻ vô hình!
Một lúc sau, hai a ca đã uống xong một tuần trà, Bát a ca mới buông bút, cuốn giấy lại, dặn thái giám đứng cạnh:
- Đưa tấu chương này đến thẳng bộ Lại.
Thái giám thu cất cuộn giấy rồi rời đi. Bát a ca nhấp một ngụm trà, hỏi Thập a ca và Thập tứ a ca:
- Sáng nay đàn hặc Thường Thụ về hành động thu phục A Bảo Vị và nhóm hải tặc Quảng Đông, các em nhìn nhận thế nào?
Tôi chủ trương không bị chú trong bản dịch, nhưng câu này có vẻ hơi thiếu mạch lạc, nên đành giải thích sơ lược như sau: theo Thanh sử thì tháng Chín năm Quý Mão, thị lang là Thường Thụ đã chiêu an cướp biển A Bảo Vị và 236 tên đồng bọn ở Quảng Đông, cho nhập vào quân ngũ. Đàn hặc nghĩa là chất vấn điều trần, tiếng Việt đấy!
Thập a ca đáp ngay:
- Còn thế nào? Sao lại nương tay với lũ giặc cướp hoành hành trên biển! Không giết chết làm gương, bọn còn lại càng thêm ngông cuồng.
Bát a ca không buồn trả lời, chỉ nhìn Thập tứ a ca. Thập tứ nghĩ ngợi một hồi rồi đáp:
- Tuy Hoàng a ma không tỏ rõ thái độ, nhưng em đoán trong lòng người đã có sẵn chủ ý, chắc là khen ngợi Thường thị lang về hành động ấy thôi. Hai trăm ba mươi bảy tên hải tặc kia kiêu dũng thiện chiến, lại cực kỳ thông thuộc vùng biển xung quanh, kẻ nào kẻ nấy đều là hảo hán. Chiêu nạp họ làm lính vừa tăng cường thực lực hải quân khiến bọn cướp biển khác phải e dè ngần ngại, vừa nêu cao được tôn chỉ của Đại Thanh ta, để muôn dân biết hễ là người có bản lĩnh, chịu ra giúp nước thì Hoàng a mã nhất định sẽ cho họ cơ hội.
Bát a ca nghe hết, gật gù. Tiếp theo mấy anh em lại bàn những việc mà Nhược Hi không sao lọt tai, bụng bảo dạ, lại chính trị, lại quyền mưu. Thế là cô cứ đứng đó chờ, đứng đó chờ, đứng đó…
Trời đã tối mịt, một thái giám đi vào hỏi đã cần dọn cơm chưa, Bát a ca cười bảo:
- Mải chuyện trò, quên bẵng cả thời gian. Muộn thế này rồi, các em về cũng nhỡ nhàng, nếu không vội vàng gì thì ở lại đây dùng bữa.
Hai a ca đều nhận lời, thái giám lĩnh mệnh đi ra.
Bát a ca nhìn sang Nhược Hi, ngón tay gõ khẽ vào bàn, khuôn mặt vẫn đọng nét cười. Trong nhà yên tĩnh, tiếng gõ nho nhỏ vang lên rất rõ. Nhược Hi cúi đầu đứng im, may nhờ năm xưa từng tập quân sự đâu ra đấy, nên nay mới đứng được suốt hơn hai canh giờ thế này. Bát a ca ngoảnh lại bảo hai em:
- Hai đứa sang trước đi, ta theo ngay đây!
Hai a ca đứng dậy, Thập tứ dông tuốt ra ngoài, Thập a ca còn lưỡng lự:
- Hay đợi rồi tất cả đi cùng luôn.
Bát a ca mỉm cười nhìn xoáy vào gã:
- Đi đi!
Thập a ca liếc Nhược Hi, rồi đành bỏ đi.
Bát a ca cho cả thái giám đang thị hầu lui ra, đoạn bước lại trước mặt Nhược Hi.
Một áp lực vô hình ập tới, khiến Nhược Hi gần như loạng choạng, cô cúi gằm mặt nhìn đôi hài của Bát a ca, tim đập thình thình, lòng bấn loạn trăm tơ nghìn mối mà chẳng biết mình đang nghĩ gì. Cứ thế hồi lâu, Bát a ca mới nhẹ giọng:
- Ngẩng đầu lên!
Nhược Hi không muốn chút nào, nhưng không dám cưỡng, đành ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, thật chậm. Lướt từ cổ, cằm, miệng, mũi, cuối cùng là tới đôi mắt Bát a c