XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bộ Bộ Kinh Tâm

Bộ Bộ Kinh Tâm

Tác giả: Đồng Hoa

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1342256

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2256 lượt.

i vị trắc phúc tấn cùng thứ phúc tấn tới hành lễ, lạo nhạo một hồi, cuối cùng cũng đều tự ngồi vào chỗ của mình, Thập Tứ khẽ liếc mắt nhìn ta, nói:" Truyền cơm đi!"
Ta tuỳ ý ăn mấy miếng rồi hạ đũa, lẳng lặng nhìn mọi người dùng cơm, bộ dạng tỏ ra vô cùng buồn chán. Thập Tứ hỏi:" Vậy là đủ rồi sao?" Ta khẽ gật đầu, hắn chăm chú nhìn ta trong phút chốc rồi nói:" Vậy ngươi về trước đi!" Tất cả mọi người trên bàn đều giật mình. Ta hành lễ với hắn và đích phúc tấn xong rồi xoay người bước đi.
Trầm Hương vẫn luôn mỉm cười thì gìơ đã tái mặt, cúi đầu bước theo phía sau yên lăng đi. Xảo Tuệ đi được một chút, thấy xung quanh không có người, hỏi:" Tiểu thư, tinh tình của người so với lúc xưa sao khác nhau quá vậy? ! Người không nhận tình cảm của đích phúc tấn thì cũng thôi, nhưng sao đến việc không có quy củ như này người cũng đều làm vậy? Có lý nào khi gia cùng đích phúc tấn chưa dùng xong bữa mà người lại đi trước chứ?, ta lớn như vậy mà đây là lần đầu tiên gặp được đấy."
Ta nói:" Các loại lễ nghi cũng đã làm chán rồi, sau này "đức hạnh" của ta chính là như này! Ngươi sớm chuẩn bị tâm lý cho tốt đi. Ta không có ý định làm người một nhà với các nàng, cũng không có ý định cùng các nàng trình diễn bức tranh tỷ muội vui đùa. Một mình ta sống qua ngày là được, không có tinh lực để diễn trò với bất cứ ai đâu." Xảo Tuệ ngây người một lúc lâu than thở:" Cũng tốt! Trong cung chịu đủ rồi, gìơ đây cứ thoải mái đi thôi!"
Ta cười ôm Xảo Tuệ nói:" Vẫn là Xảo Tuệ tốt nhất mà!" Xảo Tuệ đẩy ta nói:" Người cảm ơn Thập Tứ giá ấy! Ngài ấy rõ ràng tỏ ý để mặc người mà." Ta nở nụ cười nói:" ĐÍch phúc tấn phẩm cách cũng không xấu, trong lòng dù khó chịu, có lẽ cũng nhất định rất coi thường ta, cô lập ta, mọi chuyện cho ta làm người ngoài cuộc. Nhưng đấy chính là điều ta mong muốn, mấy người bên dưới dù có gây chuyện gì cũng không liên quan, sau này chúng ta cứ đóng cửa sống qua ngày là được!" Xảo Tuệ cười nói:" Nói như thế,chiêu hôm nay tiểu thư làm hay thật, một bước vào một bước ra, đã giải quyết gọn toàn bộ chuyện sau này rồi." Ta cười nhìn Xảo Tuệ nháy mắt:" Ai có thể chịu đựng được việc trường kỳ kháng chiến với các nàng chứ?"






"Tiểu thư, đừng luyện nữa! Cũng không đi thi trạng nguyên, viết chữ đẹp đến mấy cũng có ích gì đâu chứ! Ra xem Trầm Hương và ta đá cầu đi mà !." Xảo Tuệ ở ngoài cửa gọi vào. ta nói:" Rồi rồi, ngươi cứ chơi đi!"
Nhìn chữ viết của mình, lại nhìn sang chữ mẫu, lắc đầu than thở:" Khó thấy tinh tuý, cũng chỉ là bắt chước mà thôi." . Những bảng chữ mẫu này trước đây đều là của Dận Chân viết, sau này sẽ không bao gìơ có nữa rồi, ngây người một lúc, lắc đầu cười, đem bảng mẫu cất đi, lại đem mẫu mình đã viết tốt nhất đặt vào một bên ở trong hòm, chỉ hai ba thang cũng đã xếp được một chồng rồi.
Nghiêng người dựa vào khung cửa ngắm Trầm Hương đang đá một quả cầu ngũ sắc vô cùng điêu luyện, Xảo Tuệ cười nói:" Chúng ta năm đó thực sự không thể so với nàng." Ta mỉm cười, chuyện ở Bối lặc phủ, đã xa xôi như là kiếp trước vậy.
Mãi Xảo Tuệ mới phát hiện Thập Tứ đang đứng ở ngoài sân, hai ngươi vội vàng thu cầu, thỉnh an Thập Tứ. Ta cười hỏi;" Đến cũng không vào trong, đứng dưới trời hè như vậy để phơi nắng sao?" Thập Tứ cười đi tới dưới giàn hoa tử đẳng ngồi xuống, ta cũng qua ngồi ở một bên. Hắn đặt một phong thư lên bàn, nhắm mắt khẽ đung đưa ghế dựa, bộ dáng ra chiều rất thoải mái. Trầm Hương đem trà đặt lên bàn, lặng lẽ lui xuống.
Ta cầm lấy thư, là thư Mẫn Mẫn gửi cho ta. Ở trong thâm cung nhiều năm chưa từng có liên lạc, bỗng dưng nhìn thấy thư của nàng, trong lòng chợt thấy ấm áp, đại thảo nguyên vẫn còn có một người bạn lo lắng cho ta.
Tiếng đàn lại vang lên , Xảo Tuệ cười nói:" Thập Tứ gia lại đang luyện kiếm rồi." Ta chăm chú lắng nghe một lúc, quá tĩnh lại nhớ động,bỗng nhiên hăng hái muốn đi xem Thập Tứ luyện kiếm. Sân của ta ở gần với thư phòng của hắn, nhưng vẫn chưa từng qua đó, Nói là thư phòng, kỳ thực nghe Trầm Hương nói coi như là nơi luyện công.
Trong đình sáu góc, thị thiếp của Thập Tứ Ngô Thị mặc áo choàng tuyết điêu đang gảy đàn. Trên mặt đất tuyết vẫn đọng dày, Thập Tứ lại ở trần, múa kiếm luyện võ. Ta không nhìn ra chiêu thức gì, chỉ cảm thấy Thập Tứ xuất kiếm càng lúc càng nhanh, Ngô thị hết sức muốn đuổi kịp tiết tấu của Thập Tứ, nhưng lại luôn trật nhịp, càng nhanh càng loạn, một tiếng kêu chói tai, dây đàn đã đứt, Trường kiếm trong tay Thập Tứ dời tay hướng thẳng phía trước, cắm vào một cây mai vừa nở hoa ở đằng xa. Hồng mai tới tấp rơi xuống, ánh đỏ điểm trên nền tuyết trắng điểm mới đẹp làm sao.
Ngô thị vội đứng dậy hướng về phía Thập Tứ xin lỗi , Thập Tứ khoát tay, ngắm nhìn thanh kiếm trên cây mai nói" Không liên quan đến ngươi." Nói rồi nhìn về chỗ cột hành lang nơi ta lấp ló, quát lớn:" Ai lén lút ở đó? Ra đây!" Ta cười đi ra bên cạnh cây mai, nhìn Thập Tứ hỏi:" Giận đến thế sao? Trời đông tuyết phủ như này cũng không làm giảm nhiệt ư?".
Ngô thị vội hành lễ với ta, ta cười bảo nàng đứn