
Tác giả: Dịch Phấn Hàn
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 134843
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.
ờng như với lòng tự tôn thì sự tồi tệ của hoàn cảnh cũng không đáng gì so với những tổn thương mà ta phải chịu. Tôi cảm thấy tính hư vinh của mình thật đáng sợ. Trong đám người đi lại ồn ào đột nhiên van lên tiếng khóc không biết là của ai, vừa khóc vừa nói: "Thưa thầy, em cảm thấy như thế là không công bằng! Tại sao cứ nhất định phải là mấy người chúng em ở kí túc xá, thầy có từng nghĩ tới cảm giác của chúng em không? Thầy đã hỏi xem có phải chúng em có thực sự muốn ở lại kí túc xá hay có phải không thể ở nổi khu chung cư chưa?". Trong chốc lát đám đông huyên náo bỗng trở nên im phăng phắc. Tiếng khóc của bạn nữ sinh ấy càng lúc càng lớn, bỗng nhiên tôi cảm thấy rất khó chịu và vô cùng buồn bã, những cảm nhận phức tạp bị kìm nén trong lòng như đang bấn loạn trong cơ thể để tìm lối thoát. Tôi cũng bắt đầu rưng rưng nước mắt.
Những nữ sinh bị đọc tên vừa rồi lần lượt khóc lên thành tiếng. Những nữ sinh ban nãy còn hò hét nhảy múa vui mừng cũng không cười đùa nữa mà chỉ đứng đó nhỏ tiếng bàn luận, cũng không biết là họ đang nói gì. Tôi tìm kiếm bóng dáng của Diệp Ly qua đôi mắt đẫm lệ, nhưng phát hiện ra rằng đã không thấy cô ấy đâu cả. Thầy chủ nhiệm thấy ý kiến của mình bị nhiều người phản đối và gây ầm ĩ tới mức một đám con gái đã khóc trước mặt mình như vậy thì rất bối rối, nhưng cũng không có cách gì mà chỉ đứng đó kể khổ: "Vậy các em bảo tôi phải làm sao, không thể nào một trăm người lại ở trên chín mươi nhăm cái giường được!" Chắc chắn ông ấy không hiểu được trẻ con bây giờ ra sao, một việc đơn giản như vậy mà cũng khóc và còn gây ra phiền phức lớn đến thế. Có người đề nghị bốc thăm.
Lại khiến "Kẻ khóc người cười" rồi đây. Vai diễn bắt đầu đảo ngược. Những nữ sinh vừa rồi còn khóc lóc bây giờ giống như vớ được cơ hội sống lại vậy, nước mắt trên mặt dần khô hết, tâm trạng cũng trở lại bình thường. Còn những nữ sinh vừa rồi cười cười nói nói bàn bạc đủ thứ xem sẽ sống ở khu chung cư ra sao thì bây giờ lại lộ ra vẻ lo lắng sầu muộn. Đối với chuyện này thầy chủ nhiệm già nhất định cảm thấy rất buồn phiền. Nên xem đây là một chuyện vô cùng đơn giản, có tiền thì ở chung cư, không có tiền thì ở kí túc xá. Nhưng lòng người so với vật chất thì phức tạp hơn nhiều, phân chia cao thấp, nghèo hèn đâu có thể dễ dàng như vậy? Việc bốc thăm được tổ chức ngay tại chỗ. Một trăm mẩu giấy thì có chín mươi nhăm mẩu viết "chung cư", năm mẩu viết "kí túc xá". Bốc thăm lần lượt theo số thứ tự của phòng kí túc. Mỗi khi có người bốc thăm, tất cả mọi người không ai bảo ai đều giữ trật tự, tạo ra một bầu không khí yên lặng và nghiêm túc. Rồi sau khi người đó mở mẩu giấy ra, bất luận bốc được hai chữ "chung cư" hay là "kí túc xá" thì cũng chỉ cùng thở dài một lượt.
Tôi lạnh lùng nói một tiếng: "Ừ!"
Vừa dứt lời, La Nghệ Lâm liền nói: "Ngày mai tớ sẽ cùng sống với... ở phòng đối diện và cả... ở phòng bên cạnh".
Tôi như trút được gánh nặng. "Ô, thế à, hoá ra các cậu đã bàn bạc xong xuôi rồi à!"
La Nghệ Lâm khoác áo lên, vừa đi ra phía cửa vừa nói: "Tôi biết các cậu sẽ không chịu ở cùng tôi mà!" Nói xong, cô ấy liền quay gót bỏ đi. Khi cô ta nói câu cuối cùng, tôi cảm nhận được rõ ràng sự nấc nghẹn trong giọng nói của cô, tận đáy lòng tôi bỗng thấy sợ hãi.
Không có một ai đáp trả. Cô đóng cửa một cách nặng nề, còn lại ba người chúng tôi nheo nheo mắt nhìn nhau.
Cô ta mà cũng có lúc nghẹn họng cơ đấy. Trong giây phút cô ta nghẹn họng, tôi bỗng nghi ngờ rằng liệu mình cso hơi tàn nhẫn không? Mặc dù tính cách của La Nghệ Lâm luôn làm người ta ghét nhưng cô ta và chúng tôi cũng không có thù oán gì lớn, cứ cho cô ta là kẻ mềm nắn rắn buông đi chăng nữa thì cũng chỉ dám ức hiếp Tô Tiêu và Diệp Ly mà thôi. Chúng tôi cũng đau cần phải khiến cô ta xấu hổ như vậy. Mặc dù tôi hiểu rõ cô ta thực sự là người tinh ranh, đã kịp lôi kéo bạn mới trước khi phân phòng để tính sẵn đường rút cho mình, nhưng lại không thấy rằng thực ra cô ta cũng rất yếu đuối. Cô ta biết chúng tôi đều không thích cô ta và cũng đoán được rằng chúng tôi sẽ dùng một cách nào đó để đuổi cô ta đi, nhưng cô ta không dám chủ động đối mặt. Có thể cô ta cảm thấy tủi thân, cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa, có thể cô ta muốn khóc. Nữ sinh. Một cô nữ sinh "ngựa non háu đá" rốt cục vẫn chỉ là một cô nữ sinh 19 tuổi mà thôi. La Nghệ Lâm không khóc. Nhưng từ buổi tối hôm đó trở đi, La Nghệ Lâm không còn nói chuyện với mấy người chúng tôi nữa. Tình trạng ấy cứ kéo dài mãi cho đến khi tốt nghiệp. Ba người chúng tôi là tôi, Trịnh Thuấn Ngôn và Tô Tiêu vẫn ở cùng một phòng như trước kia. Trần Thuỷ chuyển đến phòng chúng tôi thay thế La Nghệ Lâm. Còn về việc tại sao cô ấy không ở lại cùng phòng kí túc trước đây, là vì có bóng đen của La Nghệ Lâm, cho nên chúng tôi không bao giờ hỏi chuyện đó. Mà cũng không kịp hỏi bởi khi chuyển đến phòng mới cũng chính là lúc được nghỉ hè.
Trở về nhà vào dịp nghỉ hè, tôi đã gặp lại cô bạn trung học, cô ấy hỏi tôi ở trường đại học nào, tôi nói tên trường. Cô ấy lạ