Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bong Bóng Mùa Hè

Bong Bóng Mùa Hè

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015

Lượt xem: 1342180

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2180 lượt.

diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Trong xe, Phan Nam tràn đầy tự tin nói với Doãn Hạ Mạt. Phan Nam đánh giá rất cao diễn xuất của Doãn Hạ Mạt trong Hoạ cảnh, trong mắt Phan Nam, giải thưởng điện ảnh Kim lộc dành cho nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay chắc chắn thuộc về Doãn Hạ Mạt.
“Thể hiện của Thẩm Tường rất xuất sắc, mặc dù mình chưa xem phim của ba ứng cử viên khác nhưng ở bên ngoài họ cũng được đánh giá rất cao.” Doãn Hạ Mạt nhìn Phan Nam mỉm cười. Phan Nam mặc đồ hoàng tử màu trắng, trước ngực đeo dải huân chương trang sức màu vàng kim, đôi chân thon thon mang ủng dài màu trắng, đẹp mà khôi ngô tuấn tú, mang nét đẹp trung tính mơ hồ về giới tính.
“Có khi khả năng giành được giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của cậu mới càng chắc. Vài ngày trước mình có mua đĩa bộ phim Hắc bạch đạo về xem rồi, diễn xuất Tiểu Ngư của cậu trong đó khác xa với tính cách của cậu, lại rất sinh động linh hoạt.” Doãn Hạ Mạt có cảm giác tiền đồ của Phan Nam vô cùng xán lạn, Phan Nam lại rất chín chắn, cho dù là ra nghề với tác phong của ca sĩ thần tượng nhưng vẫn luôn nghiêm túc trong nghệ thuật ca hát và sáng tác ca khúc, chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi đã ngầm chiếm ngôi Tiểu Thiên hậu của làng ca nhạc, bước đầu đặt chân vào làng điện ảnh cũng đã đạt được những thành tích không phải đùa.
“Phải không đó? Ha ha ha”, Phan Nam bật cười hết cỡ, “thực ra mình rất muốn được đoạt giải, tuy nhiên có thể nghe được lời đánh giá này của cậu thì coi như không được giải cũng đủ mãn nguyện rồi!”.
Chiếc xe Lincoln chậm rãi chạy tới nơi.
Trước mặt là bãi đậu dành riêng cho xe của những minh tinh tới tham dự lễ trao giải Kim lộc, các minh tinh xuống xe ở đây. Sau khi chuẩn bị và trang điểm thêm một chút ít, họ từ một con đường thông với Đại lộ Ánh sao chính thức bước vào hội trường. Theo quy định, chỗ này không cho phép những người hâm mộ điện ảnh và các phóng viên ra vào, ấy vậy mà khi Doãn Hạ Mạt và Phan Nam ra khỏi xe thì lại nghe thấy những đợt sóng âm thanh đang ầm ầm!
Bốn năm phóng viên đang bao vây một bóng người mặc váy dạ hội lụa màu tím, họ lao nhao nêu câu hỏi, trong giọng nói có sự giễu cợt không có ý tốt.
“Cô An, tại sao ban tổ chức lễ trao giải lại cấm cô vào hội trường? Phải chăng là cô quên mang thiệp mời?”
Chỉ thấy An Bân Ni cắn chặt môi, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bỗng nhiên toàn thân run rẩy, nước mắt đau đớn từ từ chảy ra, An Bân Ni vừa khóc vừa nói:
“Doãn Hạ Mạt, cô tha cho tôi có được không? Cứ coi như là trước đây đều do tôi làm sai rồi, cô tha cho tôi, cho tôi một con đường sống! Cầu xin cô đừng để Âu Thần bức hại chết tôi, tôi còn phải nuôi sống gia đình, sức khoẻ của cha mẹ tôi không tốt, đừng cạn tàu ráo máng với tôi, cho tôi một con đường sống có được không?...”
An Bân Ni khóc không thành tiếng.
Tiếng khóc đau buồn đó đã làm cho đám phóng viên ngẩn người ra, sau đó họ tới tấp chụp hình An Bân Ni nước mắt đầy mặt. Đúng là một tin lớn, minh tinh nổi tiếng một thời An Bân Ni khóc xin kẻ thù xưa là Doãn Hạ Mạt tha thứ!
“Cô ồn ào thế đã đủ chưa?”
Phan Nam che cho Doãn Hạ Mạt, cau mày quan sát An Bân Ni, nói:
“Cô đang làm cái gì vậy, định dùng Hạ Mạt để lên mặt báo à? Từ đầu đến cuối đều là cô không ngừng tính toán làm hại cô ấy, kết quả cũng chỉ là tự nâng đá lên đập vào chân mình mà thôi! Hơn nữa kĩ thuật diễn của cô quá tồi đấy, khóc mà cũng giả như vậy!”
“Phì...”
Đám phóng viên không nhịn được phải bật cười.
An Bân Ni vô cùng khó xử, trong một thoáng không biết là có nên khóc tiếp hay không, nét mặt cứng đơ, nước mắt muốn chảy mà không chảy được, trông buồn cười không thể tả.
“Lau nước mắt đi.”
Rút ra một miếng khăn giấy đưa về phía cô ta, Doãn Hạ Mạt bình tĩnh nói:
“Nếu cô đem toàn bộ sức lực này đặt vào trong diễn xuất thì không ai có thể bức chết cô cả.”
An Bân Ni ngẩn ra nhìn miếng khăn giấy đó.
An Bân Ni run run đưa tay ra, muốn nhận lấy miếng khăn giấy từ tay của Doãn Hạ Mạt nhưng đột nhiên lại gạt mạnh tay của Doãn Hạ Mạt ra, nghiêm giọng thét lên như điên:
“Tôi không còn cơ hội nữa rồi! Tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa! Đều là cô hại tôi! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô! Âu Thần đã huỷ hoại đời tôi! Đến một con đường sống hắn cũng không cho tôi! Doãn Hạ Mạt! Tôi thề nhất định sẽ bảo thủ!”
Trong cảnh tượng hỗn loạn mất khả năng khống chế, nhân viên an ninh của lễ trao giải rốt cuộc cũng từ chốt gác ngoài cổng lớn của bãi đỗ xe chạy lại kéo An Bân Ni đang điên cuồng chẳng còn thư thế gì đi, đồng thời họ cũng mời luôn những phóng viên không biết từ đâu xông vào đó gây hỗn loạn ra ngoài. Khi bị nhân viên an ninh lôi đi, An Bân Ni lớn tiếng gào khóc, bóng dáng An Bân Ni khuất dần mà giọng nói the thé vẫn còn văng vẳng truyền lại...
Màn đêm buông dần.
Sao sáng đầy trời.
Trên Đại lộ Ánh sao màu đỏ, ánh đèn flash nhấp nháy như biển sao, các minh tinh rực rỡ lấp lánh, tiếng hoan hô của những người hâm mộ điện ảnh và các fan đợt này tràn qua đợt khác! Mặc dù các nữ minh tinh đều làm tóc trang điểm và ăn mặc lộng lẫy, nhưng