XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bong Bóng Mùa Hè

Bong Bóng Mùa Hè

Tác giả: Minh Hiểu Khê

Ngày cập nhật: 04:45 22/12/2015

Lượt xem: 1342154

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2154 lượt.

ng lại.
Một lúc sau, Tiểu Trừng cũng rời khỏi nhà, tiếng cửa đóng khoan khoái lanh lảnh. Hạ Mạt nằm trên giường khép mi lại, thở dài.
Trong phòng khách có tiếng sột soạt.
Cô bé kinh ngạc, mở trừng mắt, lập tức vội vàng thay quần áo mở cửa đi ra ngoài.
Lạc Hi đang xem sách trong phòng hắn.
Nét mặt hắn thản nhiên, ngón tay nhẹ giở những trang sách, nhìn hắn đúng thật là chàng hoàng tử ưu nhã trong truyện cổ tích.
Hạ Mạt im lặng không nói tiếng nào đi thẳng vào phòng hắn, tới bên thùng rác, không có! Cô bé lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi đi ra ngoài, đến chỗ thùng rác trong phòng khách, không có! Cô bé lại chui vào bếp, cô bước tới thùng rác.
Thùng đầy rác bẩn.
Một bức tranh dầu nhỏ vứt bên trong.
Bức tranh vẽ một chàng trai rất đẹp mặc bộ lễ phục màu trắng hào hoa, thanh bảo kiếm trong tay, nét mặt mang phong thái một chàng hoàng tử trong sáng, thiêng liêng, cao quý.
Chỉ có điều bề mặt bức tranh bị lá rau vấy ướt, lại có cả chút dấu bẩn do vỏ trứng dính vào.
Hạ Mạt đau lòng lôi bức tranh trong thùng rác ra, lấy giẻ cẩn thận từng ly từng tí lau sạch những thứ dính bẩn trên mặt bức tranh. Cô bé cắn môi bước nhanh vào phòng Lạc Hi. Tới trước bàn học, cô bé giựt mạnh quyển sách hắn đang xem, liệng xuống đất!
Mặt bàn trống trơn.
Lạc Hi lẳng lặng ngẩng đầu, hắn nhìn cô bé, ánh mắt lạnh tanh. Hạ Mạt cũng nhìn hắn, ánh mắt cũng lạnh tanh.
“Đây là bức tranh Tiểu Trừng vẽ tặng anh”.
Cô bé lạnh lùng nói.
Chàng trai xinh xắn trong bức tranh đang nhìn gương mặt lầm lỳ lạnh lùng của Lạc Hi mỉm cười.
“Thì đã sao?”, ngón tay Lạc Hi di nhẹ nhẹ mép bức tranh, động tác cực kỳ mềm mại như thể đang vuốt ve người tình, “Nếu đã là tặng cho tôi thì đương nhiên tôi muốn làm gì nó thì làm”.
“Tôi nói cho anh biết”, giọng Hạ Mạt lạnh tanh, “trong cái nhà này, anh mà không biết điều tôi sẽ đuổi anh đi ngay”.
“Ồ?”
Lạc Hi cười.
Nụ cười của hắn rất đẹp, phảng phất như hoa anh đào tháng Năm rực đỏ, đôi mắt cũng long lanh sáng rực.
“Tôi không tin em giỏi đến vậy”.
Hắn cười khẩy.
Hạ Mạt lạnh lùng nhìn hắn thăm dò, cô bé dằn giọng: “Cũng có thể anh nán lại được trong cái nhà này vài tháng, đuổi được anh đi chắc phải tốn thêm chút công sức. Đáng tiếc, anh chưa đủ bản lĩnh, không phải là đối thủ của tôi”.
“Có lòng tin vậy sao?”
Lạc Hi càng cười càng đẹp.
“Muốn thử không?”, cô bé cũng nhếch môi nhìn hắn cười khẩy.
Hắn nhìn cô bé chằm chằm.
Cô bé nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt hại người họ trong không gian chợt vụt sáng.
“Được, cho em thắng đi”, Lạc Hi cười, nói, nét dịu ngọt trên gương mặt hắn giống như đang cùng người yêu hẹn hò, “Chờ một năm nữa thôi, em sẽ thấy hối hận vì đã đối xử với tôi thế này”.
Hạ Mạt điềm tĩnh trả lời: “Thế thì trong vòng một năm đó, anh nên biết điều một chút để bố mẹ và Tiểu Trừng vui lòng. Còn có hối hận hay không là việc của tôi”.
Nói xong, cô bé quay người bỏ đi.






Trong phòng Lạc Hi, trên tường treo một bức tranh trong chiếc khung đóng khá tinh tế, ánh nắng chiếu vào, chàng hoàng tử tuấn tú trong bức tranh có nụ cười ưu nhã cao quý. Lần nào từ ngoài bước vào phòng nhìn thấy bức tranh đó Tiểu Trừng đều vui sướng. Bố thấy hai con đối xử tốt với nhau như vậy trong lòng vô cùng phấn khởi, lúc nào cũng cười sảng khoái, ăn cơm nhiều hơn lúc trước, xem ra ngày càng mập thêm, càng giống ông Phật Di Lặc.
Mỗi lần bố hỏi đến tình hình ở trường của Lạc Hi, Hạ Mạt đều trả lời rất tốt.
Lạc Hi được mọi người rất hoan nghênh, Lạc Hi học hành giỏi giang, Lạc Hi rất lễ phép, Lạc Hi đoạt giải cuộc thi hùng biện, Lạc Hi được bình chọn là học sinh xuất sắc nhất.
Thế là bố lại nở ruột nở gan cười sung sướng, nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bố, Hạ Mạt cũng vui không kém. Rốt cuộc, Lạc Hi là loại người gì đi nữa không quan trọng, chỉ cần hắn có thể đem vui vẻ đến cho gia đình cô bé, không làm tổn thương đến những người trong gia đình cô bé, thế là ổn.
Thế nhưng Lạc Hi lại đang thăm dò, thám thính phòng tuyến của cô bé.
Tranh vẽ của Tiểu Trừng đoạt giải nhất nhóm thiếu nhi trong cuộc triển lãm tranh toàn quốc, không những vinh dự mà lại được thưởng món tiền không nhỏ. Vốn dĩ Hạ Mạt tính dùng số tiền này mua cho Tiểu Trừng một bộ đồ vẽ tốt hơn, cô bé không thích dụng cụ của Tiểu Trừng trông có vẻ kém cỏi giữa đám trẻ cùng phòng vẽ.
Ngón tay Lạc Hi gảy trên dây đàn một chuỗi hoàn luật hay một cách kỳ dị, nụ cười của hắn long lanh, yêu khí đột nhiên tan biến, bản tính khoe khoang trẻ con lộ giữa cặp lông mày. “Em muốn mua cho Tiểu Trừng bộ đồ vẽ mới đúng không? Tiếc là, giờ này nó lại thành cây guitar của anh. Lại đây, tới hận anh đi, tới trả thù anh đi.”
Cô bé trợn mắt nhìn hắn.
Hả, thì ra hắn đã biết trước cô bé muốn mua bộ đồ vẽ mới cho Tiểu Trừng, thế mà bố lại mua guitar cho hắn? Là chuyện ngẫu nhiên hay là hắn đòi bố mua cho?
Cắn chặt môi, cô bé nâng bình tưới trong tay lên cao.
Những dòng nước phun dồn dập ào ào tung tóe lên những nhánh hoa, bắn cả lê