
Chàng Mù, Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
Tác giả: Ngã Nguyện Thừa Phong
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341718
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1718 lượt.
hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu, vô cùng chật vật, cánh tay lộ ra ngoài thì xanh tím, cái trán sưng vù, vết máu còn chưa kịp khô vẫn đọng trên mặt, thật sự rất kinh người
“không,” Phí Như Phong mỉm cười, tâm trạng cực kỳ tốt, trực tiếp đi đến biệt thự.
Từ xa, ngọn đèn trong biệt thự đã đập vào mắt, Phí Như Phong nhảy xuống xe, bước nhanh vào trong, hắn cảm thấy như không có cô cả thế kỷ nay rồi, hắn nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ đêm, bước chân trở nên nhẹ nhàng, bước đến phòng cô.
“Tổng tài,” Đứng ở cửa biệt thự có một bảo vệ nơm nớp lo sợ gọi hắn.
hắn gật đầu không yên lòng, trong đầu hiện ra một suy nghĩ “Thiệu Phong đi đâu rồi?”
hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng, đứng ngoài cửa, chậm rãi quay đầu, giống như có ai đó chặt đứt ngón tay hắn vậy, cực kỳ gian nan, “Người đâu?” Giọng hắn nhẹ nhàng mềm mại.
“Thiệu tiên sinh nói là ngài muốn anh ấy đưa Liễu tiểu thư đến biệt thự Phí gia, chúng tôi không nghi ngờ gì, chúng tôi đều tin tưởng Thiệu tiên sinh…” Bảo vệ run rẩy, hai hàm răng lập cập đánh vào nhau, nói năng lộn xộn, hắn dường như đã nhìn thấy thần chết giơ lưỡi hái lên nhắm vào cổ hắn, Thiệu tiên sinh, người mà tổng tài tin tưởng nhất, là người luôn chắn trước mặt tổng tài trong lúc nguy hiểm nhất, sao có thể…. Đánh chết hắn hắn cũng không dám nghĩ Thiệu tiên sinh sẽ phản bội…
Phí Như Phong nhắm hai mắt lại, trí nhớ kéo về,“Đây là cơ hội duy nhất, tôi ngăn cản gió xoáy, ngài từ người tôi nhảy qua, cái lưới của họ chỉ đến đây cho nên phía sau ống dẫn tuyệt đối sẽ không phòng bị nữa.” Thiệu Phong nghĩ rõ ràng thông suốt!
“Tôi không cho phép anh!” Phí Như Phong cường điệu từng chữ một.
“Đây là cơ hội duy nhất!” Ánh mắt Thiệu Phong bình tĩnh mà quyết tuyệt, hắn không cho Phí Như Phong khả năng ngản cản, hắn nhanh chóng chạy về hướng ống dẫn. một cái cửa chân không thật lớn mở ra trước mắt hắn, hai tay Thiệu Phong liều mạng túm chặt tay vịn. đứng vững trong gió xoáy điên cuồng, “Tôi có thể chết, nhưng ngài không thể xảy ra chuyện!” Giọng nói của Thiệu Phong theo tiếng gió xoáy điên cuồng ầm ĩ truyền đến một cách mơ hồ “Đây là… hứa hẹn!”
“Đây là… hứa hẹn, đây là điều tôi đã hứa hẹn với cô ấy!” Như tia sét đánh ngang đầu, đây là cửa sống cuối cùng của em, Liễu Đình, đây là con bài quan trọng và bí mật nhất em đặt bên tôi!
Kỳ thật thang máy của tôi bị hỏng, em sẽ ở thời điểm tôi đi thang máy bình thường gặp tôi một cách chính xác như vậy. Tôi đã nghi ngời. Nhưng tôi kiểm tra toàn bộ người trong Phí thị, lại chưa bao giờ nghi ngờ Thiệu Phong!
Liễu Đình, tôi nói không sai mà, em vĩnh viễn sẽ cho tôi một đao ngay lúc tôi buông lỏng phòng thủ nhất!
Tiếng nói mỉa mai theo môi hắn bật ra, “Liễu Đình, vì sao? Vì sao em luôn đi dễ dàng như vậy? Vì sao em vĩnh viễn đều dễ dàng ra đi như vậy?” Giọng nói hắn chạm đến nơi sâu thẳm tối tăm nhất, tối nay… sóng gió lại nổi!
Đại Kết Cục
Liễu Đình đột nhiên quay đầu, một cơn gió lạnh từ sâu trong cơ thể cô bật ra.
“Phía sau không có người đuổi theo, họ chắc vẫn chưa kịp hành động.” Thiệu Phong nói.
“Còn cách mục tiêu bao xa?” Liễu Đình hỏi.
“Còn 20km, tôi đã thăm dò từ xa, chúng ta không thể đến gần nó.” Thiệu Phong bất giác sợ run lên.
Nguyệt mạn sa, loại cây thuốc phiện biến dị, so với thuốc phiện còn làm người ta nghiện nhanh hơn.
một người cao lớn, bóng dáng đen thui từ trong bóng ma đi ra, trong đôi đồng tử màu vàng là hắc ám ngập trời, toàn thân Liễu Đình lạnh run, cô đã từng gặp vô số người đen tối, không cần biết là ai tất cả con người đều có một chút xám trắng, chỉ có hắn, ngay cả thân mình và tính mạng đều hòa tan vào bóng đêm dày đặc, làm mỗi lỗ chân lông người ta đều toát ra khí lạnh, tươi cười đen sì nảy lên khóe miệng hắn.
“Hải Tình, so với mượn đồ của người ta thì trộm đồ của người ta càng phải trả giá lớn hơn đấy!”
“Nếu trộm đi một cái thi thể, có phải chỉ cần nói cho ông bia mộ ở nơi nào là được đúng không?”
Lửa đỏ màu vàng bốc lên trong mắt hắn, trong mắt đèu là màu vàng đỏ yêu dị, đẹp đến đáng sợ, tà nịnh mà kinh tâm động phách, rung động lòng người!
“Hải Tình, bột hoa đều cho cô mang đi, cô ấy muốn hợp đồng hợp tác của tôi và bộ quốc phòng, cô có biết mấy năm nay, có bao nhiêu đặc công chết trong tay tôi không?”
“Ông cho là ông có thể chống đối với cảnh sát toàn thế giới hay sao? Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao, ông nghĩ rằng dựa vào thuốc phiện là có thể khống chế tâm linh mọi người, quyết định sống chết của họ, khiến họ làm tất cả vì ông, quy tụ lại vì ông sao? Ông nằm mơ, ông chẳng qua chỉ là một thứ thuốc độc, sớm muộn gì cũng sẽ bị lôi ra công lý!”
“Vậy bảo cô ấy đến kết thúc tôi đi, tôi không cần cảnh sát toàn thế giới, tôi chỉ cần cô ấy!” Gương mặt Mai Phỉ Nhĩ. Khắc Lao sắc bén khiến người ta sợ hãi, mang theo bóng tối sâu thẳm cuồng nhiệt, hắn toàn lực áp chế sát khí đầy máu tanh, “Đây đã là một bàn cờ thua, Hải Tình, cô không làm nó sống lại được, sự che dấu của cô ch