XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh

Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh

Tác giả: Từ Liễm

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134913

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/913 lượt.

sớm, nhưng là sao đồng nghiệp lầu dưới vì sao không ai đến?
Giống như là nhìn ra nghi ngờ của nàng Lăng Phong như cũ mặt không chút thay đổi, nói: “Hôm nay nhân viên công ty được nghỉ phép.”
Gì?
“Vậy tổng tài, em nên…” hai chữ “Rút lui” còn chưa nói ra miệng, Thiên Thiên đã bị ánh mắt của BOSS đại nhân bén nhọn bắt lấy.
“Em phải làm thêm giờ.”






Bi kịch nhân gian!
Thảm án thiên hạ!
Thê thê thảm thảm ưu tư!
“Ách …tổng tài..này.” Hu hu hu, thiên lý ở đâu!
Thiên Thiên để xuống đồ đạc gom góp buổi sáng tóc dài gội chưa khô không ngờ một động tác như vậy liên tục dẫn tới ánh mắt lạnh như băng của tổng tài đại nhân nhà nàng.
Nhưng là mệnh lệnh của cấp trên thì nàng đâu thể phản kháng…
Thiên Thiên nhận mệnh tiếp nhận nhiệm vụ:
“Dạ, tổng tài.”
Đau lòng cho tiền kem chống nắng mùa hè hình như đang tăng giá …
Ôm một đống văn kiện đến chi nhánh công ty, Thiên Thiên đem số liệu tập hợp của phòng tài vụ muốn nguyền rủa ông trưởng phòng kia một lần. Thực tại nghĩ không ra vị đại thúc kia bình thường làm gì mà thậm chí ngay cả số liệu cơ bản nhất cũng không có lưu trữ, đến phiên nàng một mình làm thêm giờ ngay cả bản tổng hợp cũng không ôm một đống văn kiện đi đếm.
Bấm tay tính tính vài đầu ngón tay có thể đếm xong tiền lương cùng trưởng phòng tài vụ đầu trọc Thiên Thiên tại ghế bên đường đặt mông ngồi xuống:
“Hãm hại cha mà! Không có thiên lý, thương thiên hại lý…”
Mua cái bánh quế ăn để hạ nhiệt độ, tiết kiệm tiền không muốn thuê xe Thiên Thiên bước chậm tại ngày hè thầm than:
“Giữa người với người khác biệt lớn như vậy đây!”
Cùng 1 là công sức như vậy thậm chí so với người ta nhiều hơn gấp đôi vì cái gì nàng tiền lương của mình lại ít như vậy…
Thôi…. chịu khó là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa.
Thiên Thiên nhận mệnh giữ vững tinh thần, ôm văn kiện sải bước đi về phía trước.
“Thiên Thiên? !” Một cái thanh âm quen thuộc xen lẫn tiếng phanh xe đạp.
Thiên Thiên quay đầu lại dưới ánh mặt trời liền hiện ra một gương mặt khuếch địa tươi cười đứng đối diện nàng. Thiên Thiên đưa tay che ánh mặt trời chói chang quang mang nhìn cẩn thật nhìn kia thật lâu, hồi lâu mới phản ứng tới:
“Tiêu Hàn? !” Có chút kinh ngạc lại ở chỗ này gặp gỡ bạn học hồi cấp ba.
Thiên Thiên từ khi tốt nghiệp đại học A, duy nhất chỉ cùng một chỗ với Hách Sảng nhìn thấy Tiêu Hàn như kẻ tha hương gặp cố nhân cảm giác rất hưng phấn, bỏ qua tâm tình buồn bã vừa rồi vui tươi hớn hở chào hỏi:
“Vài năm không gặp, cậu một chút cũng không thay đổi!” Tiêu Hàn truê ghẹo, cười rộ lên có chút trẻ con, vỗ vỗ ghế ngồi sau xe đạp một chút cũng không có cảm giác xa lạ, vân thoải mái, vô tư như mấy năm trước:
“Đi chỗ nào? Lên xe đi, mình chở cậu đi.”
Thiên Thiên cũng cười theo, không khách khí nói tiếp:
“Ok” Ngồi trên chỗ ngồi phía sau: “Đi cao ốc Lăng thị phía nam thành.”
Tiêu Hàn tựa hồ tuyệt không ngoài ý muốn, cười tủm tỉm đáp lời: “Được rồi ~ Ngồi xong! Đi!”
“Ha ha ~ khi nào thì tới, cậu không phải là cùng ông anh họ thần bí làm việc cùng nhau sao?”
Không biết là chuyên chú đạp xe có nghe thấy câu hỏi của Thiên Thiên không hay là do nguyên nhân khác Tiêu Hàn không trả lời.
Xe đạp tại trước cửa Lăng thị dừng lại:
“Đến rồi, là nơi này đi?”
“Ừ, cám ơn bạn.” Thiên Thiên ôm văn kiện chuẩn bị tiến cửa chính đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy ra di động:
“Thiếu chút nữa quên, để lưu số điện thoại ~”
Tiêu Hàn cười một tràng cũng lấy di động ra:
“Mình cũng đang muốn nói câu này.”
Hai người trao đổi số sau Tiêu Hàn đột nhiên nói:
“Đúng rồi Thiên Thiên, anh họ của mình giờ đang ở thành phố này, dựa theo kế hoạch lúc trước anh ấy vừa về nước liền đến nơi này phát triển.”
“Hả?” Thiên Thiên thu di động nói:
“Nha, vậy thì rất tốt, khi nào thì đem vị anh họ thần bí đó kéo đi ra cho mình trông thấy nha ~”
Đây không phải là nói giỡn, Thiên Thiên chưa từng thấy qua anh họ của Tiêu Hàn nhưng là tổng kết tất cả các loại lễ, kể cả sinh nhật, ngày quốc tế thiếu nhi, ngày thanh niên… đều nhận được quà của anh ta.
Mỗi lần Thiên Thiên đề xuất không muốn nhận quà của người ta như vậy không tốt lắm, đề xuất muốn mời hắn ra gặp mặt đáp tạ đều bị cự tuyệt mãi cho đến khi Thiên Thiên cùng Tiêu Hàn không có cùng học đại học vị anh họ thần bí kia mới cũng liền theo biến mất tiếp tục thần bí ra đi.
Về sau Thiên Thiên biết được anh họ thần bí của Tiêu Hàn là một lòng hướng nàng nhưng là không có bản lĩnh thi đậu đại học danh tiếng nên quyết tâm ôn thi vào bằng được lúc ấy nàng liền kinh hãi rồi.
Sau đó Thiên Thiên thường xuyên ngẩn tư vị tại sao cần là sinh viên danh tiếng mới tặng nàng lễ vật, một lần trên đường đau khổ bị bạn cùng phòng gõ ngây một lúc, vỗ đầu không cẩn thận liền nói ra tên thần bí của vị anh họ kia các cô bạn cùng phòng kí túc xá kinh hãi, người hiểu chuyện lúc ấy liền coi như là chuyện kinh thiên động địa.
Cùng phòng dùng tên của Thiên Thiên viết một phong thư thổ lộ tin gở