Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh

Boss Và Thiên Thần Ai Là Người Lưu Manh

Tác giả: Từ Liễm

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 134874

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/874 lượt.

g loạn tưởng cái gì?” Giọng nói của BOSS cắt đứt suy nghĩ của Thiên Thiên:
“Không cần phải cho là anh tại nơi này tá túc một đêm có thể tùy tâm sở dục, đi muộn thì chuyên cần….” Nói xong lạnh lùng xoay người xuống thang lầu.
Thiên Thiên đuổi theo, không hiểu cảm thấy tổng tài vừa rồi ánh mắt nhìn nàng là lạ , giống như là đang trốn tránh cái gì, nghĩ lại tổng tài cho tới bây giờ đều là bá đạo một tay che trời, coi như là khi dễ nàng cũng rõ rệt có đâu phải trốn tránh.
Dọc theo đường đi giao thông tốt không có xuất hiện kẹt xe điều này làm cho Thiên Thiên rất vui mừng.
Có thể giảm bớt thời gian cùng tổng tài chung đụng kia đều là vạn hạnh nha!
Nhưng là cùng vào cửa chính công ty liền không được bình thường. Từ cửa thang máy đến tiến vào thang máy rồi đến bước lên phòng làm việc anh mắt theo đuôi Thiên Thiên thật lâu không tiêu tan, hết lần này tới lần khác BOSS đại nhân còn đặc biệt không có tự giác cùng nàng sóng vai đi sau đó cười đến hòa ái dễ gần ý vị thâm trường, cười xong mới nện bước tiêu sái đi vào thang máy, Thiên Thiên lập tức có gan dự cảm bất tường.






Suy đoán thấp thỏm bất an, Thiên Thiên yên lặng ai oán bị dày vò đến giờ cơm trưa.
Không có nhận được điện thoại của Chu thư ký. Cũng không có truyền đạt xuống bất kỳ chỉ thị gì.
Thiên Thiên duỗi lưng một cái thở một hơi dài nhẹ nhõm, không có chú ý tới người phía sau thế cho nên có người gọi:
“Sở tiểu thư.” Thời điểm tim bị cả kinh tim đập đều chậm nửa nhịp.
Thiên Thiên quay đầu nhìn lại là LILY quầy lễ tân, nhắc tới tâm mới từ từ nơi xuống:
LILY vội đuổi theo gọi Thiên Thiên: “Không đúng không đúng..tôi thiếu chút nữa đã quên rồi chính sự!” Xin lỗi cười:
“Sở tiểu thư, Vân Từ còn ở bên ngoài chờ cô đây, cô mau đi đi, hắn đã tới đã lâu rồi.”
“Vân Từ?”
“Đúng rồi, Sở tiểu thư quen biết thật nhiều!”
“Ách…” Thiên Thiên gật đầu:
“Vậy tôi đi trước.”
Tại cửa công ty đỗ một chiếc xe màu đen Thiên Thiên mới vừa đi ra đi liền chứng kiến Vân Từ mặc âu phục hướng nàng đi tới.
Chần chờ một chút: “Vân tổng nghe LILY nói ngài tìm tôi.”
Vân Từ gật đầu, nói giỡn giọng nói:
“Như thế nào, Sở tiểu thư không hi vọng anh tìm em?”
“A, không đúng không đúng…tôi là cảm thấy có điểm kỳ quái.” Hắn không phải là muốn thọc gậy bánh xe đi, nàng cũng sẽ không làm quảng cáo nha.
“A, đã như vậy, lên xe nói.” Vân Từ giúp Thiên Thiên mở cửa xe.
So với Lăng Phong, Vân Từ bộ dạng gặp mặt liền mỉm cười làm cho Thiên Thiên lưu lại ấn tượng an toàn nhiều hơn.
Thiên Thiên hướng cửa lớn công ty nhìn một cái, sau đó lên Vân Từ xe.
Kỳ thật nàng cũng không biết mình đang nhìn cái gì, mỗi ngày bị tổng tài dùng các loại lý do muốn mời cùng ăn cơm trưa giống như có lẽ đã có chút thói quen.
“Sở tiểu thư là người phương nam đi.”
Thiên Thiên kinh ngạc: “Vân tổng làm sao sẽ biết rõ tôi… ?”
Vân Từ nghiêng đầu cười cười:
“Con gái phía nam hay xấu hổ, Sở tiểu thư thoạt nhìn rất phù hợp.”
“Ừ, tổ tiên là người phương nam.”
“Phía nam có tòa thành nhỏ, chỗ đó có một con sông nhỏ, bình thường không có người nào đi, bởi vì bọn họ không biết sông nhỏ có một cửa phía đông, phong cảnh bên trong rất đẹp, lhi còn đi học tôi thường xuyên đi.” Vân Từ nói khóe miệng hoài niệm mỉm cười.
Hắn nói Thiên Thiên mới biết khi đó Tiêu Hàn đã từng mang nàng đi qua một lần, nói là mang nàng đi gặp anh họ thần bí của hắn kết quả khi nàng đi đến thời điểm anh họ thần bí kia bởi vì cha gặp chuyện không may nên đã đi rồi.
“Đang suy nghĩ gì?”
“Vân tổng.” Thiên Thiên mang không thể tin nhìn xem hắn:
“Ngài…”
Vân Từ gật đầu:
“Là anh.”
Thiên Thiên kinh ngạc, một hồi lâu mới phản ứng tới:
“Thật sự là anh, anh là anh họ của Tiêu Hàn, anh thường xuyên tặng quà cho em.” Nói có điểm kích động:
“Vậy anh vì cái gì không nói cho em biết anh là ai, này quá kỳ diệu, chuyện như vậy khiến em nhớ thật lâu vẫn muốn biết rõ nguyên do đây.”
Nói nở nụ cười: “Anh vậy mà cũng có thể chơi, chơi nhiều năm như vậy.” Xin lỗi nhắc tới thổ lộ tin chuyện tình:
“Kia không nghĩ là anh trở về khi đó thật sự là …”
“Là anh.”
Xe ở trên bờ sông dừng lại, Vân Từ nghiêm túc nhìn Thiên Thiên:
“Là anh.”
Cửa sổ xe hơi lay mở, gió biển thổi vào mặt Thiên Thiên vài sợi tóc quét gò má ngứa một chút.
“Năm đó trong thư từng chữ đều là thật, Thiên Thiên, lời của em còn có là thực không?”
Hết thảy tới quá đột ngột Thiên Thiên không chỉ là một chút không tiếp thu được. Vốn chỉ là một trò đùa, mà lúc này Vân Từ nghiêm túc muốn thực hiện lời hứa làm cho nàng không biết làm sao.
“Hai người… Cùng Tiêu Hàn giấu diếm em lâu như vậy…”
“Khi đó cha anh trên phương diện làm ăn gặp phải vấn đề, anh vừa học, vừa làm việc không muốn liên lụy đến em cho nên định ra một cái kỳ hạn bây giờ hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo cũng là thời điểm thực hiện lời hứa của anh .” Vân Từ mắt chuyên chú nhìn Thiên Thiên:
“Hiện tại anh có thể cho em hạnh phúc, có thể làm cho em giống như trước đây h