Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bữa Tối Ở Cherating

Bữa Tối Ở Cherating

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 134436

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/436 lượt.

ản thân, chỉ khi nhìn thấy nụ cười hài lòng nơi du khách mới bất tri bất giác mới nhận ra mình đã hòa nhập cùng nơi này lúc nào không hay.
“A Văn.” Tào Thư Lộ đằng xa trông thấy Nhã Văn thì cuống quýt vẫy tay.
Nhã Văn cũng nhiệt tình vẫy lại, bọn họ đã hai năm không gặp, lần gần đây nhất, là ở đảo Bali.
“Dì nhỏ,” Nhã Văn thuận tay xách luôn hành lý của Thư Lộ, “Dì mang ít đồ vậy?”
“Con đừng quên dì chỉ là khách ba lô thôi đó.”
Thư Lộ mỉm cười, cô đen đi không ít do phơi nắng, chắc phải bôn ba bên ngoài nhiều bận.
“E rằng dì là vị khách ba lô đầu tiên của con rồi.”
Hai người không hẹn mà cùng cười, Thư Lộ chỉ hơn Nhã Văn bảy, tám tuổi, nhiều lúc cô cảm thấy “dì nhỏ” là người dõi theo từng bước trưởng thành của cô, thậm trí trong một vài khía cạnh họ còn thân thiết hơn cả mẹ con.
Thư Lộ từng ở Thượng Hải chủ trì một tiết mục radio, lúc đó cô ấy cực kỳ quyết đoán, kiên định, thông minh, lương thiện, nói chung là hình ảnh người phụ nữ thời đại mới Nhã Văn vô cùng thần tượng. Nhưng cô ấy lại có thể dứt khoát vì tình yêu, vì gia đình mà từ bỏ sự nghiệp.
Về điểm này, Nhã Văn nghĩ Thư Lộ và mẹ mình hoàn toàn tương phản, Tâm Nghi mẹ Nhã Văn cũng là người chẳng hề tầm thường, bà là bác sĩ tình nguyện rong ruổi trên thảo nguyên châu Phi, nhưng trái với Thư Lộ, vì theo đuổi lý tưởng của bản thân nên đã chấp nhận từ bỏ tình yêu và gia đình.
Nhã Văn không dám tùy tiện nhận xét đúng sai, ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống như ý nguyện, người khác không thể chọn thay họ, càng không thể phê phán họ.
Thời điểm đến làng du lịch đã là bảy giờ tối, Nhã Văn giúp Thư Lộ làm thủ tục rồi đưa cô tới phòng nghỉ.
“Chắc đây là lần du lịch xa xỉ nhất của dì mất.” Thư Lộ than thở.
“Nếu dì chịu khó đọc mấy tờ lá cải kiểu ‘Tiết lộ danh sách khách sạn năm sao cao cấp trên thế giới’ thì ngôi làng này phải nói là cực kỳ nghèo nàn mới đúng.” Nhã Văn kéo va li lên hành lang không nhanh không chậm.
“Đề nghị được đấy, dì sẽ chú ý.” Thư Lộ nhìn cảnh sắc xung quanh, lòng hơi bất an.
“Buổi tối dì nhớ khóa cửa kỹ càng, ở đây nhiều trộm lắm, có hội còn biết cạy cửa kính cơ.” Sau khi nói xong, Nhã Văn hài lòng thưởng thức bộ dạng trợn mắt há mồm của Thư Lộ.
Nhã Văn thấy một con thằn lằn chạy dọc theo vách tường phủ đầy bụi và mạng nhện, thường xuyên có du khách trông cảnh như vậy mà sợ hãi hét toáng, còn cô lại không mảy may ngạc nhiên hay hoảng hốt. Annie gọi đó là hiện tượng tê liệt cảm xúc.
Tê liệt ư? Nhã Văn cũng chẳng rõ nữa, cô chỉ biết, ở đây, cô không cần nhớ mà cũng không cần gắng gượng quên đi tất cả.
Sau tám giờ, nhà ăn chật ních người, bọn Nhã Văn tìm một chỗ cạnh bể bơi yên vị ngồi xuống.
“Làm việc trong này sướng thế.” Thư Lộ khen.
“Để con nghĩ thử…” Nhã Văn dừng một chút, rồi dùng một loại biểu tình đã được hưởng lợi mà còn khoe mẽ thích thú nhấn mạnh, “Đúng vậy đó dì.”
Lúc này, Bách Liệt và Annie không mời mà đến, ngồi xuống cùng dùng bữa với các cô.
“Giới thiệu chúng tôi đi chứ nhỉ.” Bách Liệt vừa ăn chuối vừa tỏ vẻ thành thật.
“Gabriel, Annie” Nhã Văn bất đắc dĩ, “Đều là đồng nghiệp của con, dì có thể nhìn thấy bọn họ ở quầy bar và cửa hàng thời trang cao cấp.”
Sau đó cô nói: “Đây là dì nhỏ của mình, từng là người chủ trì tiết mục radio nổi tiếng nhất Thượng Hải lúc bấy giờ, hiện là tác giả tự do, làm việc cho Lonely Planet.”
“Woah…” Bách Liệt và Annie dùng giọng Đài Loan đặc sệt cảm thán.
“Không đâu không đâu.” Thư Lộ vội vàng phủ nhận, “Dì chỉ chủ trì một chương trình thông thường, rất nhỏ thôi.”
“Cũng không đơn giản nha.” Giọng Annie đầy hâm mộ, ánh mắt càng thêm sùng bái.
“Nhã Văn,” Bách Liệt giỡn còn ra vẻ nghiêm túc, “Thế mà ban sáng cô chê dì cô vừa già vừa béo vừa ngốc … Nhưng thực tế trái ngược hoàn toàn à!”
Annie không nhịn được cười sặc sụa, “Hôm nay tận mục sở thị, dì trẻ trung, xinh đẹp, thông minh, quả thực tài mạo song toàn, là hóa thân cho sự hiệp nghĩa và chính nghĩa toàn thế giới…”
Nhã Văn vừa đẩy Bách Liệt vừa nói với Thư Lộ: “Con còn chưa cảnh báo dì, mấy tên đàn ông G.O. tuyệt không thể tin tưởng, nhất là tên nào mắt một mí….”
“Van cô đấy,” Bách Liệt dán mặt xuống bàn tiếp tục ăn chuối, “Đừng có mỗi lần gặp du khách là một lần càm ràm như vậy được không.”
“Thế mà đã làm sứt mẻ tí mị lực nào của anh đâu.” Annie nín cười.
“Thật không vậy.” Bách Liệt không cho là phải trừng mắt.
“Đừng trách tôi không nhắc nhở hai người nha,” Nhã Văn bỗng nhiên cười xấu xa, “Cha người Pháp đang từ cửa nhà ăn đi vào kìa.”
Bách Liệt và Annie lập tức cúi mặt chuồn khẩn, lặng yên không một tiếng động, cái biểu hiện “Ông không thấy tôi ở đây” thật quá giống nhau.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thư Lộ ngơ ngác
“Thôn trưởng giá lâm, mà hai tên kia lại đi làm muộn,” Nhã Văn nhìn đồng hồ, “Giờ này anh ta lẽ ra phải có mặt ở quầy bar rồi.”
Thư Lộ không lên tiếng, Nhã Văn ngẩng đầu phát hiện dì nhỏ đang chăm chú đánh giá mình.
“Sao thế dì…”
“Ánh mắt cậu trai vừa rồi hướng về con như có điện ấy.”
“Thật ạ,” Nhã Văn ngơ ngác, “Con có