Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bữa Tối Ở Cherating

Bữa Tối Ở Cherating

Tác giả: Xuân Thập Tam Thiếu

Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015

Lượt xem: 134456

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/456 lượt.

ậu.
Người ta nào hay, cậu học sinh hiểu biết thật thà trong mắt giáo viên và gia đình, thật ra lại phản nghịch hơn bất kỳ ai khác.
***
“A Văn…” sau khi ăn cơm tối, Nhã Quân do dự mãi, cuối cùng mới dám hỏi, “Anh có chuyện hỏi em.”
“Ờ.” Nhã Văn khoanh chân trên ghế sô pha tập trung xem TV.
“Em có biết lớp trưởng lớp trên không?” Cậu giả bộ hỏi bâng quơ.
Tầm mắt Nhã Văn chuyển dời từ TV sang khuôn mặt cậu: “Sao tự nhiên…”
“Em… Có phải…” Cậu muốn hỏi cô có thích anh ta hay không, nhưng tận đáy đòng lại nhói lên một cảm giác sợ hãi.
“Gì cơ…” Nhã Văn liếc sang, chờ nghe cậu nói nốt câu nói còn dang dở.
“Có phải…” Nhã Quân dừng một chút, “Anh chỉ là nghe Đại Đầu bảo, họ bảo, em đối với anh ta… Có chút thích…”
Cậu cố hỏi một cách uyển chuyển nhất, sợ mình đã hiểu nhầm.
“Chậc,” Nhã Văn gật đầu, tiếp tục xem TV, “Em thích anh ta, anh thấy được không.”
“Thấy sao…” Nhã Quân nghe câu hỏi không đầu không đuôi của cô mà chẳng hiểu gì hết.
“Anh ấy rất đẹp trai, không phải sao, thành tích học tập cũng rất tốt.”
“… Ờ, có thể coi là vậy.” Cậu cố nhớ lại bộ dạng người kia, trong lòng có đôi chút ác cảm.
“Lớp em có nhiều đứa thích anh ta lắm.” Nhã Văn bổ sung thêm một câu.
“… Em có hiểu thích ở đây là gì không vậy?”
“Thích là thích thôi. Giống như em thích ba, thích mẹ, thích anh, còn cần ý gì khác sao.” Cô lơ đễnh trả lời.
Nhã Quân ngồi bên bàn ăn lẳng lặng nhìn cô, ngẫm nghĩ những điều cô vừa nói. Vậy tức là, trong lòng A Văn cậu chỉ chiếm vị trí ngang hàng với tay lớp trưởng kia thôi à…
“Đồ đại ngốc.” Nhã Quân mắng nhẹ một tiếng, đứng bật dậy thu dọn bát đũa trên bàn.
Aizzz, cậu luôn nhắc nhở bản thân, Nhã Văn rồi sẽ trưởng thành, cô sẽ hiểu được thế nào là thích, thế nào là nhung nhớ, lại càng hiểu được cảm giác ấy tột cùng đau đớn đến mức nào.
Mà may mắn thay, bây giờ thì cô vẫn chưa hiểu
Ngày mười bốn tháng tư, bầu trời lúc mưa lúc nắng. Nhã Quân nhìn lịch để bàn, hôm nay cậu và Nhã Văn tròn mười sáu tuổi. Từ hồi mẹ rời đi đến nay, họ chỉ tổ chức sinh nhật đúng một lần, với cậu thì không sao, nhưng tiểu cô nương kia thì rất để tâm đến chuyện này.
Cậu mở ngăn tủ, bên trong có một món quà được bọc gói cẩn thận, quà là hộp âm nhạc hình xe ngựa được dính bằng nhựa cây. Nhã Quân vốn chẳng cảm thấy mấy món đồ thủ công kiểu cách đẹp đẽ ở chỗ nào, nhưng ông bán hàng nói có rất nhiều nữ sinh đứng ngoài cửa kính ngắm nghía nó hồi lâu rồi còn rú rít ầm ĩ, cậu nở nụ cười, Nhã Văn cũng là một đứa ngốc như vậy.
Đồng hồ báo thức đổ chuông, Nhã Quân vươn tay day day mắt, dậy sớm sửa soạn mọi thứ thật tốt rồi mới ra ngoài phòng khách.
Nhã Văn vừa cài cúc áo sơ mi vừa nhét bánh cho đầy miệng, đến khi không thể nhét được nữa, vậy mà vẫn còn lúng búng nói câu được câu chăng. Nhã Quân nghe không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười đi vào phòng lấy túi sách giúp cô, sau đó cùng cô ra cửa.
“Ba ba đêm qua bảo, hôm nay mình về nhà sớm chờ ba.” Rời khỏi tiểu khu, Nhã Văn cố nuốt trôi một mồm toàn bánh rồi nói.
“Ờ.” Cậu cười cười, Nhã Văn dường như rất mong đợi tiệc chúc mừng sinh nhật đêm nay.
“Anh đoán ba ba sẽ tặng tụi mình cái gì?”
“Em muốn gì?” Nhã Quân ước lượng tiền trong túi quần, hỏi.
“À…Em nghĩ em muốn một cái cặp sách mới.” Cô trao cho cậu một ánh mắt mong đợi.
Tâm Nhã Quân trầm xuống, bất đắc dĩ sờ sờ mũi.
“Vậy thì, nếu được…” Cô ngước lên quan sát bầu trời, nét mặt đầy hi vọng, “Em còn muốn một cái hộp nhạc.”
Nhã Quân ngẩng mạnh đầu nhìn cô, giống như vừa được nghe vua ban lệnh đại xá thiên hạ.
“Hộp đấy thì có tác dụng gì chứ.” Cậu làm bộ làm tịch như không đồng ý lắm lắc lắc.
“Aizzz, đàn ông con trai con trai thì biết cái gì.” Nhã Văn khoát tay một cách không kiên nhẫn.
Có lẽ, Nhã Quân đúng là không hiểu thật, nhưng vẫn trộm cười một cách ngốc nghếch, giống như cậu mới là người vô cùng thích cái hộp âm nhạc kia vậy.
Nhưng mà chờ thẳng đến tám rưỡi, ba bọn họ vẫn chưa về nhà.
Nhã Văn kiên nhẫn ngồi đợi trên sô pha, cô như vậy khiến Nhã Quân không đành lòng, cậu gọi đến bệnh viện nơi ba làm việc. Qua mấy lần chuyển máy ba cậu mới nghe, ông vội vàng nói “Hôm nay có khả năng ba về muộn, hai con ngủ trước đi nhé” rồi vội vàng gác máy luôn.
Nhã Quân cúp điện thoại, thầm rên. Cậu liếc Nhã Văn một cái, lập tức chạy như bay về phòng lấy quà, cứ tưởng có thể chờ cô ngủ say rồi mới đặt trộm lên đầu giường, vậy là sáng mai cậu sẽ được nghe thấy tiếng reo vang vui vẻ của cô vì nhận được món đồ hằng ao ước. Giờ thì chỉ mong cái hộp nhạc này có thể cứu vãn được bầu không khí u ám trước mắt mà thôi.
“Là… Cái gì?” Nhã Văn nhìn hộp nhỏ trên tay Nhã Quân, nhất thời không hiểu được.
“Em mở ra xem đi.” Nhã Quân dúi vào tay cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“A… Là…” Cô kinh ngạc không nói ra lời.
“Xem ra anh bị ông chủ lừa rồi.” Nhã Quân vờ rầu rĩ.
“…” Nhã Văn nghi hoặc nhìn cậu.
“Ông bán hàng kia nói, con gái mà nhìn thấy hộp âm nhạc ngựa gỗ này, nhẹ thì hét lên đầy phấn khích, nặng thì ngất xỉu giữa đường.”
Nhã Văn kéo khóe miệng,