Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bữa Trưa Tình Yêu

Bữa Trưa Tình Yêu

Tác giả: Cố Mạn

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134820

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/820 lượt.

treo áo vest!
Phong Đằng lau mặt rồi ra ngoài, thấy Tiết Sam Sam vẫn nâng áo vest đứng tại chỗ thì nhíu mày: “Không tìm ra chỗ treo à?”.
“Không phải ạ”. Sam Sam lấy hết can đảm: “Tổng giám đốc, tôi sẽ không treo giúp anh đâu!”.
“Tại sao?”.
Vẻ mặt Phong Đằng sầm xuống, bước chậm rãi về phía cô, Sam Sam chỉ thấy không khí quanh mình như bị đè nén, áp lực mỗi lúc một tăng.
“Vì…”. Sam Sam nghiến răng, dâng áo vest ra.
Chịu nhục vậy!
“Vì bây giờ thời tiết lạnh rồi, tổng giám đốc cứ mặc vào đi, nếu không sẽ bị cảm mất!”.
Tiết Sam Sam mày hết thuốc chữa rồi… Sam Sam đau khổ giương mắt nhìn áo vest trong tay.
Bỏ đi bỏ đi, treo áo là chuyện nhỏ, hôm nay chủ yếu là đến vì chuyện cơm trưa, tuyệt đối không thể thỏa hiệp!
Phong Đằng hơi mỉm cười: “Thì ra cô quan tâm tôi à, lúc nãy tôi tưởng…”.
Vẻ mặt cười cười của anh khiến Sam Sam nổi hết gai ốc, vội vàng chối đây đẩy: “Không không, đương nhiên là tôi quan tâm đến tổng giám đốc rồi”.
“Tại sao?”.
Cái gì mà tại sao? Tại sao quan tâm anh? Sam Sam vận dụng hết khối óc, ấp úng nói: “Vì… vì là… sức khỏe của tổng giám đốc là hạnh phúc của nhân viên”.
“Sức khỏe của tôi chính là hạnh phúc của cô, câu này được”. Phong Đằng hài lòng gật đầu, “Được rồi, tôi rất khỏe, cô cứ treo áo lên đi”.
Hừm, câu nói của tổng giám đốc hình như hơi kỳ quặc, Sam Sam vừa đi treo áo vừa nghi ngại. Treo xong áo quay lại, cũng vẫn chưa nghĩ ra kỳ quặc chỗ nào, Sam Sam ném luôn câu hỏi đó ra sau đầu, thẽ thọt: “Tổng giám đốc…”.
Không đúng không đúng, sao lại là giọng điệu này, có phải đến cầu xin người ta đâu. Sam Sam ho một tiếng rồi nói lại: “Tổng giám đốc!”.
Phong Đằng bước đến sau bàn. “Sao?”.
“À à… cơm trưa ấy mà…”.
Sam Sam đang định lấy hết can đảm, chết chóc tính sau, thì Phong Đằng đã cắt ngang, “Đúng rồi, lấy hai túi giấy trên ghế sofa lại đây”.
Lại sai cô! Được thôi, giúp anh làm việc này lần cuối vậy.
Sam Sam lấy hai chiếc túi giấy xinh đẹp đưa cho anh, Phong Đằng không nhận mà mở máy tính nhập password, nói với vẻ lơ đãng: “Ừ, cho cô đấy, cầm đi”.
Cho - cô - đấy!
Ba chữ đó không khác nào sét đánh, khiến Sam Sam hoàn toàn sững sờ, đến nỗi mấy phút sau vẫn chưa phản ứng kịp. Lúc nãy nhìn lướt qua bên trong hình như là mỹ phẩm thì phải, Đại boss lại mua mỹ phẩm cho cô…
Đáng… đáng… đáng sợ quá!
Gần như là bản năng sinh tồn đã mách bảo Tiết Sam Sam rằng, thứ này tuyệt đối không thể lấy, nếu không thì sau này hết đường sống… Thế là Sam Sam há miệng: “Tổng giám đốc, tôi không…”.
Vừa thốt ra chữ “không”, ánh mắt Đại boss đã bắn đến, chữ “cần” trong cụm từ “không cần” lập tức dừng ngay cửa miệng, Sam Sam suýt tí nữa thì bị nội thương!
“Không cái gì?”.
Lại dọa dẫm cô! Cứ dùng chiêu này mãi, không sáng tạo gì hết! Sam Sam vô cùng khinh bỉ tổng giám đốc.
“Không… thể không cần”.
Lần nào cũng bị uy hiếp bởi cùng một chiêu, Sam Sam càng khinh bỉ bản thân hơn.
Thấy cô cúi đầu chẳng chút vui sướng vì được nhận quà, ánh mắt Phong Đằng cũng thoáng vẻ không vui.
“Được rồi, cô ra ngoài đi”. Phong Đằng lạnh lùng, khoát tay bảo cô đi ra. Sam Sam đến cửa rồi thì Phong Đằng lại nói. “Trưa mai nhớ lên đây”.
Sam Sam mới nhớ ra chuyện cơm trưa chưa được giải quyết, kế hoạch đã bị món quà của Đại boss phá tan.
Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Sam Sam đã quyết định, tiền này nhất định phải trả Đại boss, nhưng Đại boss chắc chắn sẽ không nhận, nên Sam Sam đã sáng suốt nghĩ ra một ý rất hay - sau này tăng ca không quẹt thẻ tăng ca nữa, không lấy tiền tăng ca, thế là được chứ gì.
Linda thấy Sam Sam xách túi giấy ra ngoài thì cười nói: “Cô Tiết à, quả nhiên là quà tặng cô”.
Cô nàng còn chọc: “Nhãn hiệu này là tôi giới thiệu với tổng giám đốc đấy, lần trước chẳng phải cô nói là mùa đông da dẻ rất khô, thậm chí còn bong tróc đó sao? Dùng cái này là hiệu quả nhất đấy”.
Thực tế thì đến cả việc mang quà về cho Sam Sam cũng do cô nàng đề nghị, nhưng câu đó tất nhiên không thể nói với Tiết Sam Sam. Trước khi về nước cô làm ra vẻ vô tình hỏi tổng giám đốc có cần mang ít quà về cho cô Tiết không, dường như Phong Đằng hơi bất ngờ trước đề nghị đó, một lúc sau mới gật đầu bảo cô làm việc này, có lẽ trước đó chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mang quà về cho Sam Sam chăng. Thế thì, địa vị của cô Tiết này hình như không được vững chắc cho lắm.
Nhưng dù sao đi nữa thì giờ vẫn cần tạo mối quan hệ tốt đã.
Sam Sam nghe Linda nói thế, mới nhớ ra có lần cô lên lầu, quả thực có học hỏi những tín đồ thời trang là Linda và A May, không ngờ…
“Linda”. Sam Sam nhớ ra gì đó, căng thẳng hỏi: “Số mỹ phẩm này bao nhiêu tiền thế?”.
Linda thầm thấy khó chịu, cảm thấy cô nàng thực sự quá tính toán, đàn ông tặng quà thì cứ nhận là được, hỏi giá tiền thì tầm thường quá, nhưng cô vẫn cười nói ra một con số.
“…”.
Nghe đến giá tiền, Sam Sam chỉ có một suy nghĩ, hãy để gió thổi cô đi thổi cô đi… Đắt như thế, cô phải tăng ca bao lần đây!!!
Sam Sam hoàn toàn sụp đổ, lảm nhảm: “Linda, cô không thể giới thiệu nhãn hiệu nào rẻ hơn hay sao?”.


80s toys - Atari. I still have