
Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Cố Mạn
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134836
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/836 lượt.
không dễ xin nữa, cô liền gật đầu rồi quyết định đi làm đã rồi tính.
Ai ngờ trên đường đi làm sáng thứ hai, Sam Sam đã nhận được điện thoại khẩn của bà Tiết: “Sam Sam con mau đến đây, bác sĩ nói không cho ở đây nữa”.
Phòng cấp cứu mỗi ngày đều phải kê đơn thuốc mới. Hôm nay lại đổi bác sĩ trực ban, buổi sáng ông Tiết đi lấy đơn thuốc truyền nước mới vẫn còn bình thường, không lâu sau, bác sĩ đó lại đến bảo để ông nội nhường giường, chỉ ngồi để truyền nước.
Ông nội hiện giờ vẫn đang sốt, vết sưng ở eo chưa hết thì làm sao ngồi được, người nhà cố gắng đấu tranh nhưng bác sĩ một mực thờ ơ, còn nói phòng cấp cứu vốn không thể ở qua đêm, họ như vậy thì không đúng quy tắc.
Bà Tiết vừa tức vừa cuống, gạt nước mắt nói với Sam Sam: “Vốn đang yên đang lành, cái tên cò ở bệnh viện nói gì đó với ông ta, rồi thế này đây”.
Xung quanh phòng cấp cứu có nhiều người đàn ông trung niên có vẻ nhàn nhã, Sam Sam hôm qua cũng mới biết họ là cò bệnh viện, hôm qua có một tên cò bệnh viện đến, nhà họ Tiết phớt lờ hắn, kết quả hôm nay đã bị trả thù.
Bác gái tỏ ra cứng cỏi: “Chúng ta không đi, xem họ dám đuổi không?”.
Cũng chỉ còn nước thế thôi.
Sam Sam từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong lòng thấy lạnh ngắt, bất lực.
Cô vẫn biết thế giới này thực tế và lạnh lùng, nhưng trong cuộc sống của người bình thường như cô không mấy khi gặp phải sự kỳ thị lộ liễu như vậy, nhưng khi những chuyện này xảy ra với mình, mới biết ra là nó đau đớn đến thế, trơ trẽn bức ép những người dân thành những tên vô lại.
Cô bỗng thấy căm ghét bản thân mình trước kia, tại sao có thể sống ngây thơ như thế được? Tại sao lại có thể vô tư lự như thế được?
Trong tích tắc, cõi lòng tràn ngập nỗi tuyệt vọng không lối thoát.
Cô vốn ngỡ bệnh của ông nội sẽ hồi phục nhanh chóng, bác sĩ cấp cứu trong ngày đầu tiên đã cho cô niềm tin, nhưng bây giờ cô không còn chắc chắn nữa. Làm sao đây, phải làm sao? Hôm nay bác sĩ kia sắp tan ca rồi, bệnh viện sẽ không “khuyên” họ đi, nhưng ngày mai thì sao, ngày mai lại đòi giường lại thì biết làm thế nào?
Thấy mọi người lo lắng đến tê dại, Sam Sam nắm chặt lấy điện thoại, cuối cùng gọi cho bờ bên kia đại dương.
Điện thoại reo đến mấy tiếng liền mới có người nghe máy, sau đó là giọng nói quen thuộc đó.
“Phong Đằng…”.
Mới chỉ nói tên anh mà nước mắt Sam Sam đã dâng lên, tâm trạng cố đè nén dường như đã bộc phát trong tích tắc, khó chịu đến mức không nói nổi, trong lòng cố nhẫn nhịn như muốn nghẹt thở.
“Tiết Sam Sam”.
Boss gọi cô cả họ lẫn tên có nghĩa là tâm trạng không được vui, nếu là trước kia, Sam Sam đã khó tránh khỏi phập phồng lo sợ, nhưng hiện giờ cô lại thấy như có được niềm an ủi.
“Em…”.
Lại nấc nghẹn.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Sam Sam, em đang ở đâu?”.
Tiết Sam Sam nói: “Em ở bệnh viện”.
Điện thoại mới cúp chưa đến một tiếng, trợ lý Phương đã xuất hiện trước mặt Sam Sam, chuyển viện cho ông nội cô ngay lập tức.
Lần này cuối cùng đã có phòng bệnh, tuy chỉ là phòng ba người bình thường.
Chuyện đó không phải do khả năng của trợ lý Phương không đủ, mà chỉ thị của Phong Đằng qua điện thoại chính là, “Tìm bác sĩ tốt nhất, ở phòng bệnh thường”.
Câu nói đó khiến trợ lý Phương lại có sự đánh giá mới về địa vị của Tiết Sam Sam. Dụng tiền dễ dàng, dụng tâm khó, có chỉ thị như vậy, Phong tổng với cô Tiết thật sự là “dụng tâm”.
Mọi chuyện sau đó đều đơn giản, bỗng dưng mọi thứ không cần nhà họ Tiết lo lắng nữa, phòng bệnh giường bệnh đều có đủ, bác sĩ đã có, chuyên gia đã có, mà còn thân thiện dễ gần, họ chỉ cần toàn tâm chăm sóc cho ông cụ là được.
Bà Tiết vỡ lẽ: “Thế tổng giám đốc Phong họ nói chính là anh trai của cô Phong? Chẳng trách lại giúp chúng ta như thế. Haizz, đều là người tốt cả, sau này con phải cảm ơn người ta đấy”.
Sam Sam ngần ngại rồi “vâng” một tiếng.
Mọi thứ đã sắp xếp xong, cô Phong và Nguyên Lệ Trữ đi trước, trợ lý Phương ngồi thêm một lúc rồi cũng cáo từ. Sam Sam tiễn trợ lý Phương ra khỏi bệnh viện, anh ta nói: “Tình hình bên này lát nữa tôi sẽ báo cáo với tổng giám đốc, cô Tiết xem còn cần gì nữa không?”.
“Không ạ”. Sam Sam ngẫm nghĩ rồi tỏ vẻ ngại ngùng: “Ngày mốt anh ấy về nước phải không, tôi có thể ra sân bay đón anh ấy với anh được không?”.
Trợ lý Phương mỉm cười: “Đương nhiên là được, tổng giám đốc Phong chắc chắn sẽ rất vui”.
May nhờ mối quan hệ tốt, nên bệnh tình ông nội Sam Sam đã nhanh chóng cải thiện, nhà họ Tiết cũng thở phào nhẹ nhõm.
Họ vừa thở phào an tâm thì Sam Sam đã gặp phải họa. Bác gái không tin trợ lý Phương chỉ là đồng nghiệp của Sam Sam, cứ xoắn xuýt hỏi cô mãi. Bà Tiết tuy biết trợ lý Phương chỉ nhận mệnh lệnh của anh trai cô Phong, nhưng trợ lý Phương thực sự là người tài giỏi, nên cũng ra sức cổ vũ Sam Sam chủ động một tí để đừng bỏ lỡ người đàn ông tốt.
Sam Sam muốn nói đến Phong Đằng nhưng lại cảm thấy bây giờ mà nói thì không thích hợp lắm, chỉ lắc đầu phủ nhận đơn giản: “Thật sự chỉ là đồng nghi