
Tác giả: Cố Tây Tước
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134971
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/971 lượt.
: “Nhưng vui mà...”
“Vui bằng anh không?” Có người cau mặt lại.
An Ninh nhìn anh, miệng lẩm bẩm: “Anh mà sinh ra vào thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một giáo chủ ma giáo giết người không chớp mắt.”
Từ Mạc Đình cười: “Phu nhân quá khen rồi!”
Từ Mạc Đình ăn uống lúc nào cũng từ tốn chậm rãi, An Ninh đã ăn rồi nên chỉ cùng ngồi uống trà, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc nhìn người ngồi đối diện. Từ Mạc Đình mặt mũi sáng sủa, nhưng vì dáng vẻ lạnh lùng quá nên khiến người ta có cảm giác lành lạnh, nhưng... vẫn đẹp trai như thường. An Ninh cảm thấy cả khuôn mặt anh đâu đâu cũng thanh rạng như vầng trăng thu. Hay là, người ta luôn đẹp trong mắt người yêu nhỉ?
Cô hoàn toàn không biết cái sự “ngầm thưởng thức” đã bị đối phương phát hiện, Từ Mạc Đình ngẩng đẩu lên nói như không có chuyện gì: “Có phải em định đem gán cả thân mình cho anh không?”
Cái người này...
Tuy mặt có đỏ nhưng An Ninh lướt qua chuyện đó rất dễ dàng, rồi như nhớ ra việc gì, An Ninh hỏi chen ngang: “Hôm kia mẹ em bảo nhận được một túi đồ, đều là các sản phẩm bồi bổ sức khỏe, dưỡng sinh cao cấp. Bác cả bảo nếu là hàng thật, tổng cộng cũng phải mấy trăm nghìn đồng.” An Ninh cảm thấy món quà có vẻ cũng hơi xa xỉ quá.
Từ Mạc Đình đặt đôi đũa đang ăn xuống, nhẹ nhàng nói: “Không phải của anh tặng đâu.”
An Ninh không tin, nhìn anh đầy hoài nghi, cảm giác của cô trước nay đều rất chuẩn mà.
Từ Mạc Đình không biết làm thế nào, đành mỉm cười: “Là của mẹ chồng tương lai em tặng.”
>o<
“Em đừng để tâm mấy cái đó, chỉ là... nếu như em giúp được mẹ, mọi thứ khác đều không quan trọng.” Mạc Đình không muốn cô phải nghĩ ngợi nhiều.
An Ninh nhìn anh một lúc lâu, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn nghiêm túc bảo: “Lần sau bảo mẹ anh đừng tặng nữa, tốn kém quá!” An Ninh thật sự nghĩ chúng quá đắt.
“Không sao, dù gì cũng là người một nhà cả.” Từ Mạc Đình nói kiểu như đó là đạo lý tự nhiên của trời đất vậy.
Từ lão đại, anh cứ nhất định phải vòng vèo sang chuyện đó à?
“Anh nói thật đấy!”
Từ Mạc Đình hơi mỉm cười, nói: “An Ninh, anh nói không thể thật hơn được nữa đâu.”
Lại có kẻ chịu thua triệt để rồi.
Lúc ây, An Ninh nhìn thấy người phụ nữ ngồi cách hai bàn đang chỉ vào người ngồi đối diện mà hỏi: “Sao anh lại nhìn cô ta? Có phải là cô ta không?”
An Ninh không hiểu gì cả, người nam kia còn nhìn cô thêm một cái rồi cúi đầu xuống, bắt đầu giải thích.
Nhưng rõ ràng là chị kia không có ý hợp tác: “Tôi không nghe! Các người quen nhau từ bao giờ? Anh nói đi, nói mau!” Cách nhau chỉ khoảng bốn, năm mét, ở giữa lại không có người ngồi nên dù bàn bên kia không nói to thì bên này cũng có thể nghe thấy, huống hồ là âm lượng thế này.
An Ninh nghĩ bụng, chả nhẽ cô lại gặp phải “vỏ dừa” giữa ban ngày... Người nam kia lại dòm sang An Ninh lần nữa, rồi nói như hối hận giá mà trước đây... “Thì mấy hôm trước.”
An Ninh mắt đờ đẫn, anh ta là ai nhì?
Từ Mạc Đình hỏi: “Có cãi nhau à?” Anh ngồi quay lưng lại với hai bọn họ, thành ghế sofa lại khá cao, thế nên hai người đang đóng vai trong cuộc chiến bảo vệ tình yêu kia, ngoài An Ninh có thể nhìn rõ ra thì Mạc Đình chỉ thấy lấp ló một chút bóng người.
An Ninh thu mắt về không nhìn nữa, dù sao cũng là người không liên quan, kệ bọn họ là xong. Nhưng cô đâu biết “vỏ dừa” thường giội không trôi.
“Có phải cô ta theo anh đến đây không? Thảo nào vào đến cửa là cô ta đã kiếm chuyện với tôi!” Blah, blah, blah, nhiều khách ở các bàn xung quanh bắt đầu nghển cổ lên hóng.
An Ninh dở khóc dờ cười. Người phụ nữ kia lại nói một thôi một hồi, người nam đành ấp a ấp úng trả lời: “Cô ta và bạn cô ta từng hỏi tôi chuyện bệnh viện tôi có dịch vụ vá màng...”
Nghe xong câu ây, An Ninh mói mơ hồ nhận ra người nam đó là ai. Là tay bác sĩ phụ khoa mà Tường Vy xem mặt?
Nhưng An Ninh vẫn thấy tức tối, hai người đó cũng thật là chả ra gì.
“Quen à?” Mạc Đình hỏi, anh cũng chẳng thèm quay lưng lại xem đám nhăng nhít đó là ai.
An Ninh lắc đầu: “Không hẳn thế chỉ là Tường Vy đi xem mặt anh ta...”
Từ Mạc Đình nhướng mày: “Em đi xem mặt cùng?”
An Ninh có vẻ muốn cười: “Em chỉ quan tâm cái...”
“Quan tâm cái gì?”
Ách! Thực ra...
An Ninh thấy Mạc Đình tỏ vẻ bình thản, nhưng để an toàn nên vẫn nói: “Không sao, suy cho cùng thì cái miệng mọc ở trên đầu người khác...” Chỉ cần anh không hiểu nhầm, câu cuối An Ninh vẫn để trong lòng.
“Không được!” Mạc Đình cười: “Anh xưa nay có thù tất báo.”
An Ninh ngẩn ra mấy giây, Từ lão đại chắc không định giết người không cần hỏi chứ?
Tuv rất vui vì sự tin tưởng và che chở của anh, nhưng nếu là loại người đó thì không đáng.
An Ninh đang định nói: “Cứ đi con đường của mình, mặc kệ người ta nói gì” thì tay bác sĩ đó đã chủ động mò đến.
Đối phương đi đến chào một tiếng vẻ xin lỗi: “Cô Lý”, quay ra muốn nhìn cho rõ người đối diện với An Ninh, bất giác sững người.
An Ninh không nỡ để Mạc Đình tham gia vào vở kịch “thấp kém” này; bèn mở lời lạnh nhạt: “Có việc gì vậy?” Chỉ hy vọng anh ta mau đi cho.
Tay bác sĩ do dự một