Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bùi Sơ Ảnh

Bùi Sơ Ảnh

Tác giả: Lục Xu

Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015

Lượt xem: 134783

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/783 lượt.

nh chợt phát hiện cô gầy đi.
Anh vỗ về cô rồi bế cô đặt lên giường. Trông gương mặt cô, đột nhiên anh nghĩ tới một điều, trên đời này, luôn có một người sẽ là kiếp nạn của người khác.
Từ đêm đó, anh bắt đầu ngủ ở phòng làm vịêc.
Hai người không nhắc lại chuyện đã xảy ra. Thỉnh thoảng anh vẫn tham gia tiệc tùng nhưng luôn đúng giờ về nhà, hai nguời nói những chuyện nhỏ nhặt thường ngày. Tuy nhiên, có những vết nứt không thể nào vá liền được.
Dần dà, anh ít về nhà.
Dần dà, anh gần gũi với người con gái khác.
Cô biết hết, chẳng qua không biết mình nên lấy thân phận gì mà hỏi anh. Cô không có tư cách, chưa bao giờ có.
Cô không phải là một người vợ tốt, cô hoàn toàn hiểu rõ điều này.
Nếu cuộc sống chỉ được như vậy, cô thà lựa chọn sự yên ổn.
Khi Sơ Ảnh lần nữa ra cửa hàng mua thêm một túi lớn toàn đồ ăn vặt, cô nhân viên bán hàng nhìn cô và hỏi: “Nhà chị có trẻ con ạ? Gần đây thấy chị rất hay mua đồ ăn vặt về.
Trẻ con toàn thích ăn mấy thứ chẳng lấy gì làm bổ dưỡng này.”
Cô nàng hoàn toàn không biết, đây là lần cuối cùng được gặp Sơ Ảnh ở đây.
Sau hôm đó, Sơ Ảnh đổi một cửa hàng khác, chỉ cần đi bộ thêm vài phút mà thôi.
Về tới nhà, cô đứng dưới vòi hoa sen, để mặc dòng nước chảy trên người mình. Cô nhìn những vết thương ở đùi, có chỗ đã đóng vẩy, có chỗ vẫn còn ửng đỏ. Cô cầm con dao nhỏ, dùng mũi dao đâm vào làn da đầy thương tích kia. Máu rỉ ra, sau đó nhanh chóng bị nước rửa trôi.
Sơ Ảnh tắt vòi nước, ngồi xổm xuống nền nhà. Cô nhìn mình trong gương, đột nhiên bật khóc.
“Mày là kẻ có tội.”
“Mày hại chết anh ấy”.
“Nếu không phải vì mày, anh ấy sẽ không lái xe đi, càng không xảy ra tai nạn.”
“Bùi Sơ Ảnh, đây là báo ứng! Mày không có tư cách hưởng hạnh phúc.”
Cô lại cầm dao lên, lần này rạch một đường dài, máu chảy ra không ngừng. Cô không hề cảm thấy đau, lẳng lặng lau đi những vết máu kia, rồi rửa sạch, sau đó cô mặc quần áo, đi ra khỏi phòng tắm.
Căn nhà lạnh lẽo không có hơi người.
Như mọi khi, cô mở một bộ phim buồn tẻ ra xem. Cô tắt đèn phòng khách, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Bộ phim Bức thư từ cô gái xa lạ.
Mùa đông năm 1984, một người đàn ông bốn mươi mốt tuổi nhận được một phong thư dày từ một cô gái sắp qua đời. Trong thư là người thổ lộ tình cảm của cô gái dành cho ông. Câu chuyện bắt đầu từ mười tám năm trước, cô gái mười ba tuổi đem lòng thầm mến vị tác giả ở cạnh nhà mình. Về sau, vì gia đình có biến cố mà cô gái phải chuyển nhà, nhưng cô không thể nào quên đi hình bóng ngừơi đàn ông kia. Vài năm qua đi, cô gái tìm về nơi ở cũ, gặp lại ông ta, hiến dâng lần đầu tiên của mình cho người đàn ông ấy.
Thế nhưng ông ta không hề có chút ấn tượng nào với cô gái từng là hàng xóm của mình.
Qua laị không bao lâu thì ông ta phải đi xa, trước khi đi, ông ta nói quay về sẽ lập tức liên lạc với cô, thế nhưng cuối cùng, bặt vô âm tín. Cô gái chời đợi trong tuyệt vọng, rồi phát hiện ra mình đã mang thai. Sinh đứa con ra, cuộc sống càng thêm khó khăn. Vì muốn cho con một cuộc sống tốt nhất, cô phải đi theo một người đàn ông giàu có.
Vài năm sau, rối cuộc cô cũng gặp lại người đàn ông mình yêu sâu nặng kia. Một đêm vui vẻ, nhưng ông ta không nhận ra cô. Đến khi đứa con bị bệnh nặng qua đời, cô mới viết thư kể toàn bộ mọi chuyện cho ông ta biết.
Sơ Ảnh chăm chú xem. Đến đoạn cô gái thi đỗ đại học, quay về tìm gặp tác giả rồi hai người ở bên nhau, thực ra chỉ là mình cô gái cho rằng hai người họ đã ở bên nhau. Khi cô ấy đứng bên cửa sổ, nhìn thấy người đàn ông mình yêu vui vẻ bên người phụ nữ khác cô không hề cảm thấy đau khổ, không hề căm phẫn, trong mắt cô chỉ còn lại sự bình thản và kiên định.
Đứa con của hai người họ qua đời, cô gái quay về tìm gặp người đàn ông kia lần nữa bằng thân phận một cô gái làng chơi. Khi ngồi bên bàn trang điểm đeo khuyên tai, cô nhìn thấy ông ta bỏ một tập tiền xuống bàn. Bấy giờ, trong mắt cô hiện lên một nỗi cô đơn và hụt hẫng. Người mà cô yêu, xưa nay luôn coi cô là một con điếm, một người đàn bà dùng tiền để mua về.
Ông ta biễn cô thành đàn bà, rồi lại biến cô thành một kẻ ti tiện.
Khi bàn tay xẹt qua giá sách của ông ta, cô có cảm giác như thơì gian đã tuột khỏi bàn tay mình. Từ khi mười ba tuổi cho đến giờ, trong mắt người đàn ông ấy, cô chỉ là một người xa lạ.
Cô âm thầm yêu ông ta suốt thời thanh xuân tươi đẹp của mình, giấu kín tình yêu vào năm tháng tĩnh lặng, để rồi cuối cùng trở thành thứ tình yêu bị người đời chê cười.
Ngừơi đàn ông thâm trầm ngắm chiếc bình hoa, mỗi năm cứ đến ngày sinh nhật của ông ta, luôn có một người gửi hoa đến. Từ sau khi cô gái qua đời, bình hoa trở nên trống không.
Cô gái kia đã coi toàn bộ tình yêu là mạng sống của mình, còn bản thân cô, chỉ là một kẻ yếu đuối. Nước mắt của cô chậm rãi chảy xuống. Tình cảm thời niên thiếu, cóngười coi là một giấc mơ, nhưng có người lại sẵn sàng biến nó thành sự chờ đợi cả đời.
Sơ Ảnh nằm cuộn tròn người trên sofa, màn hình đã hiện lên dòng chữ hết phim, cô chẳng còn sức lực đâu để cử động nữa.
Trên bàn bày la