
Tác giả: 262841272
Ngày cập nhật: 03:21 22/12/2015
Lượt xem: 134302
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/302 lượt.
ây hay không, nàng cũng không quản được.
Vừa nâng mắt nhìn đã thấy Hoàng đế đứng tựa vào cửa, nhìn đóa hoa khắc trên ấy, thần sắc tốt lên, khóe môi khẽ nhếch, như thể gặp chuyện vui vậy.
Đã nhiều năm nàng chưa thấy y cười như vậy, một cái cười nhẹ, cũng đủ khuynh thành.
Mấy năm trước, Thái hậu nói trong thọ yến, từ khi đứa nhỏ Bất Tạ kia ra đi, Ai gia chưa từng thấy Hoàng nhi nở nụ cười.
Kỳ thực cũng không phải thế, song nụ cười bình thường của Hoàng đế, chỉ hiện trên nét mặt, mà không phải trong đáy mắt. Cuối cùng cũng đều bởi y quyến luyến Thường phi, thậm chí.. thậm chí vượt qua người ngoài cung kia.
“Thời gian trôi đi, chỉ có hoa này là vẫn kiều diễm như thế.” Hoàng đế mân mê đóa hoa được khắc trên cửa, đầu ngón tay lặng im lướt dọc theo từng nét chạm trổ xinh đẹp.
Đa phần các cửa điện đều được chạm trổ những hoa văn mang ý nghĩa cát tường, rất ít khi khắc hoa, mặc dù hoa Mẫu Đơn trông cũng rất phú quý cao sang.
Thường phi không thích thế nên nói đừng khắc, nếu muốn khắc thì khắc một đóa thu hải đường đi. Y đương nhiên không biết vì sao, nhưng cũng cho phép nàng, nàng rất ít khi xin y điều gì, chỉ một điều này thôi cũng đủ làm y thấy sung sướng.
Vì sao Phi lại thích thu hải đường, lúc rảnh rỗi y cũng từng hỏi, nhưng mỗi lúc như thế Thường phi lại cười trừ cho qua, song trong đôi mắt không khỏi vương vất nét u buồn, loại u buồn này cứ từ từ rót vào cốt tủy y.
Mãi về sau, khi y hiểu được vì sao, thì nàng đã lìa trần.
Người với người, thì ra sẽ không có ai mãi ở một chỗ chờ đợi ai. Nếu ngươi lui, người kia cũng sẽ lui. Đợi đến khi ngươi muốn tiến đến, thì cơ hội đã qua rồi.
Sống không thể gặp là điều đáng buồn. Mà, hối không thể sửa lại càng đáng hận.
Có lần y uống rượu với Đại học sĩ trong triều, Đại học sĩ dù sao cũng là văn nhân đa sầu đa cảm, lúc say rượu liền ngâm thơ:
Tiều tụy u hoa kịch khả liên,
Tà dương viện lạc vãn thu thiên.
(Thương thay cho cánh hoa lặng lẽ rụng xuống sân dưới ánh tà dương cuối thu.)
Y nghe thấy buồn, liền cười nói, Đại học sĩ không phải đang nhớ thê nhi ở quê chứ?
Y cô đơn mỉa mai, nữ tử này, y sủng nàng như thế, mà chưa bao giờ chạm tới tim nàng.
Lúc mới gặp nhau ở Giang Nam, khi y đang chuyện trò trên trời dưới bể với Phương Phỉ thì nàng ôm rổ trúc bước đến, đôi mắt trong trẻo sáng ngời.
Mắt của Phương Phỉ sáng như sao trên trời, nhưng đôi mắt này, còn có thần hơn nhiều, thậm chí khiến y có cảm giác như đã từng gặp.
Khi Phương Phỉ giới thiệu Bất Tạ với y, y chằm chằm nhìn nữ tử ôm rổ trúc trước mặt, cố nhớ xem y đã từng gặp đôi mắt này ở đâu.
Bất Tạ mỉm cười, cúi người thỉnh an.
Y kinh ngạc, y chưa bao giờ nói thân phận của mình cho bất cứ ai biết, vậy mà tiểu nữ tử này lại nhận ra y. Phương Phỉ cũng ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt. Bất Tạ thản nhiên ôm rổ trúc ra về, chỉ lưu lại cho y một bóng lưng tao nhã.
Y chợt buồn bực vô cớ, cố đoán xem trong rổ của nàng có gì.
Phương Phỉ nói, Bất Tạ thích y, có lẽ trong ấy là dược thảo.
Trong viện nổi lên một trận gió, cỏ dại úa tàn bỗng nhiên xao động. Mạc Tồn Phong định hầu Hoàng đế mặc thêm áo khoác, Hoàng đế khoát tay ngăn lại, một mình đi vào tẩm điện.
Người xưa, giờ đây nói về nàng, chỉ có thể dùng từ ấy.
Lòng đau nhói, y đến bên tường nhìn cuộn tranh chưa bị tháo xuống, dưới nắng nhạt, nữ tử mỉm cười bên hoa, lông mày cong cong như vầng trăng non.
Nàng yêu hoa, vô cùng yêu thu hải đường.
Năm ấy trong rổ trúc, chắc chắn là thu hải đường. Về sau nàng từng nói, thật ra Bất Tạ biết Hoàng thượng sớm hơn tỷ tỷ.
Khi thuyền hoa lướt qua, nàng chợt ngẩng đầu kinh diễm. Nàng xưa nay không thích khoe khoang dung nhan tuyệt mĩ của mình, khi ra ngoài luôn hóa trang. Quả nhiên, y ngoái đầu lại đã bắt gặp đôi mắt nàng, sóng mắt bình thản, chẳng hề lay động.
Nàng từng tinh nghịch cười, nói, Hoàng thượng tâm tịnh như nước, nhưng ngày ấy nô tỳ lại động lòng.
Y nghe vô cùng vui mừng, nàng vừa liếc mắt đã coi trong loại thiên chi kiêu tử như y, chẳng quan tâm y đối với nàng ra sao.
Còn chưa kịp nghĩ đến chuyện buổi ấy thì một ngày nọ, y gặp Phương Phỉ, vừa gặp đã thương, từ đó sống chết đều chẳng muốn rời xa, bỏ lại một mình nàng nơi ấy, trằn trọc thao thức mỗi đêm.
Y cúi đầu thở dài, khi biết thứ trong giỏ trúc là thu hải đường, rốt cuộc cũng hiểu, lúc đầu vì sao nàng vừa gặp đã biết thân phận của y. Ắt hẳn nàng cũng từng nhớ nhung hắn hàng trăm nghìn lần, sau đó mới vô vọng buông tay.
Nàng nói, biết người là người tỷ tỷ yêu, Bất Tạ không dám vọng tưởng.
Thói đời trêu ngươi, người y yêu chẳng muốn tiến cung, mà nàng lại đến.
Trong viện vốn có thu hải đường, nhưng lúc nàng và y chiến tranh lạnh, đã tự tay phá bỏ. Từ đó, rượu ngon nấu bằng thu hải đường không còn nữa. Y có niềm kiêu hãnh của y, cho dù luyến tiếc thế nào cũng sẽ không nhắc đến.
Rượu hải đường này, chẳng biết Bất Tạ nghĩ thế nào mà lấy nữ nhi hồng thượng hạng đem đi nấu với hoa hải đường. Y cười nhạo nàng l