80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường

Bùn Loãng Cũng Có Thể Trát Tường

Tác giả: Vô Tụ Đinh Hương

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 134479

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/479 lượt.

cùng ta đi tản bộ trên sàn tàu. Đi đến bên ngoài phòng bếp, lại nghe trộm thấy tiếng của hai tên tạp dịch đang bàn tán với nhau.
Giáp nói : " Trình tiên sinh thật đáng thương. Cứ thế bị cái tên ma tinh kia chiếm giữ.”
Ất nói : "Cũng không phải đâu, mấy tháng trước thấy Trình tiên sinh bỏ chạy bị hắn đuổi theo, không ngờ là vẫn bị bắt được"
Giáp nói : "Trình tiên sinh là một người tốt như vậy, cuối cùng lại dính dáng với cái tên ma tinh bất nam bất nữ, cũng không có được con cháu lưu hậu, chỉ có thể nuôi một đứa con nuôi để truyền thừa hương khói. Ông trời cũng thật bất công mà.”
Ất : " Haizz"
????????
Ta căm tức nhìn Trình Dục Chi, hắn liền ôm ta vào lòng nói : " Bảo bối, ta vừa nghĩ ra một cách để phát tài, nàng có muốn nghe không ?"
Ta lập tức quên không nổi giận, hưng phấn hỏi : " Là cái gì ? Nói mau, nói mau ?"
Hắn nói : " Nàng thử nghĩ mà xem, nàng tùy tiện dạy ta chiêu thức Lăng Ba Vi Bộ, ta tùy tiện luyện một chiêu đã có trình độ như thế này, nàng chỉ cần viết lại mấy bí kíp võ học, khẳng định là có thể bán được vô khối tiền."
Ánh mắt ta lập tức sáng trưng lên như đèn pha, đúng vậy, tại cái đại dương mênh mông vô bờ này, ta muốn kiếm tiền cũng không có chỗ mà đi, rảnh rỗi như vậy ngồi viết sách, chờ lúc trở lại trên đất bằng có thể đưa ra nhà in. Vì thế, ta bắt đầu viết sách, mà Trình Dục Chi thì phụ trách dưỡng dục hài tử.
Trên đường trở về, ta đã viết xong một cuốn sách, lúc ta vừa đặt dấu chấm cuối cùng, ngẩng mặt lên, chỉ thấy thuyền đi qua một hòn đảo nhỏ, trên đảo nở đầy Hướng Nhật Quỳ ( hoa hướng dương), ta không suy nghĩ gì lập tức đặt bút viết mấy chữ " Quỳ Hoa bảo điển" lên bìa, coi như làm kỷ niệm.
Trình Dục Chi nói, vật hiếm mới quý, cho nên quyển sách này chỉ in có mấy chục bản, ta ra lệnh cho Cái Bang truyền bá rộng rãi trên giang hồ, cuối cùng bán với giá trên trời, cuốn sách này năm đó trở thành bestseller. Chuyến này ta lời to, bạc chất đầy nhà. Đấy là chuyện về sau.
Chúng ta đi cũng phải gần hai năm, cuối cùng chở về Đại Minh đầy một thuyền toàn kỳ trân dị bảo, được dân chúng nhiệt liệt hoan nghênh. Người nhà ta nhận được tin cũng vội vàng chạy tới.
Chúng ta phải qua giao hàng cho hoàng thượng, ta chọn một số đồ đáng giá kêu hoàng thượng ban thưởng cho ta, toại nguyện rồi mới vui vẻ đi ra. Bởi vì Trình Dục Chi không có chức quan, cho nên ôm hài tử về nhà trước. Đến lúc ta về nhà, đã phát hiện hắn bị người nhà Mộ Dung bao vây xung quanh.
Cha ta nổi giận quát hắn : "Tiểu tử họ Trình kia, chuẩn bị chịu chết đi" Nói xong rút kiếm chỉ vào hắn.”
Cục cưng đã được hơn một tuổi, liền bi bô chỉ vào người cha ta kêu " Người xấu, người xấu"
Trình Dục Chi vội ngăn nó lại : " Cục cưng, không được vô lễ với ngoại công"
Cha ta vừa nghe thấy mấy chữ đó, thân thể loạng choạng, run lẩy bẩy nói " Ngoại công ??? Chẳng lẽ là tiểu thập nhà ta sinh ra ?? Nói vậy thì tiểu thập nhà ta, chẳng lẽ .... chẳng lẽ ????" Cha ta mắt hổ rưng rưng, bi phẫn kêu lên " Tiểu thập, cha sẽ giết tên hỗn đản này đền mạng cho ngươi" Nói xong đâm thẳng tới phía Trình Dục Chi.
Ta vội vàng nhảy vào trận chiến, hóa giải thế kiếm của cha ta. Cha ta lại tiếp tục hươ kiếm, vừa hươ vừa kêu to " Đừng ngăn cản ta, ta phải báo thù cho tiểu thập nhà ta"
Ta liền hất văng kiếm của người ra " Cha, ta không sao cả, người báo thù cái gì chứ ???"
Người vừa nhìn thấy ta, liền ngây người ra một chút, rồi hỏi : "Tiểu thập ? Ngươi còn sống sao ? Thế đứa nhỏ kia từ đâu ra ? Có phải tên hỗn đản kia ăn vụng ở bên ngoài ????"
Các caca của ta thấy vậy liền kêu lên ầm ĩ : "Hắn dám có lỗi với ngươi sao, đánh chết hắn luôn"
Ta hét lớn một tiếng : " Ầm ĩ cái gì, đứa nhỏ này là do ta sinh"
"Cái, cái gì ?? Ngươi, ngươi sinh sao ? Có đúng là ngươi sinh không ?" Tất cả mọi người đều ngây dại, tỏ ý không tin được.
Ta khẳng định như đinh đóng cột : " Đúng là do ta sinh, ta đã nói y thuật của hắn rất giỏi mà"
Cha ta nhìn kỹ cục cưng, cuối cùng gật đầu nói : " Đúng vậy, giống hệt như tiểu thập hồi nhỏ, đúng là do tiểu Thập sinh ra. Ông trời phù hộ mà. Nữ nhân nhà Mộ Dung chúng ta rốt cuộc có thể sống tới già rồi"
Người ném kiếm bổ nhào vào trước mặt Trình Dục Chi kéo tay hắn, nước mắt giàn giụa đầy vẻ sám hối : " Con rể ngoan, cha già rồi nên hồ đồ, con không nên trách ta"
Trình Dục Chi mỉm cười nói : "Cha, ngài đừng nói như vậy, ngài giáo huấn ta là lẽ đương nhiên. Cục cưng, mau gọi một tiếng Ngoại công đi"
Cục cưng nhõng nhẽo kêu một tiếng : "Ngoại công"
" Ôi chao, bé ngoan, mau để ngoại công ôm một cái nào" Cha ta nước mắt nước mũi tèm lem ôm chặt lấy cục cưng, lại quay đầu trách cứ các ca ca ta "Em rể các ngươi đi đường mệt nhọc, còn không mau mang ghế ra cho hắn ngồi. Lại đi nấu đồ gì cho hắn tẩm bổ một chút. Tiểu bát, mau chạy ra biệt viện thông báo tin tức này cho nội công với nãi nãi."
Chỉ chốc lát sau, người nhà ta chạy đến hết, ôm cục cưng vừa khóc vừa cười, thấy Trình Dục Chi thì cảm động đến rơi nước mắt, lúc đó mà có cái bàn thờ Phật