
Tác giả: Nguyễn Vi
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 134464
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/464 lượt.
không còn đường để phản kháng, ngươi là do Lão Tử sinh, Lão Tử muốn gả ngươi cho ai, ngươi phải gả cho người đó!” (MT: Câu nói hay nhất trong tuần, ta đồng ý với bác *bắt tay*)
“Chết tiệt!” Yến Huyền Tiêu tức giận rống lên, gân xanh xuất hiện trên trán “Tử lão nhân, phải gả người đi mà gả, ta mới không phụng bồi.”
“Tiêu nhi, ngươi như thế nào có thể nói chuyện với cha ngươi như vậy?” Yến phu nhân cũng tức giận, bộ dáng ôn nhu biến mất trong nháy mắt “Điệp Hương là bệnh rất nặng, bất đắc dĩ mới cần xung hỉ, bằng không tôn quý thiên kim tiểu thơ, muốn kết hôn, sớm đã có một đống lớn nam nhân, cần đến ngươi sao?”
Hừ, đức hạnh của con mình để ở đâu? Thô lỗ, bạo hỏa, lại cẩu thả, Ngu tiểu thơ gả cho hắn, nàng cảm thấy thực ủy khuất cho người ta! (MT: ta yêu dì *moak moak*)
Nghe được Ngu gia tiểu thư bệnh sắp chết, Yến Huyền Tiêu không khỏi nhớ tới bóng dáng kia, rõ ràng hôm kia nàng còn đứng ở bên cửa sổ, như thế nào lập tức lại bị bệnh?
Khó trách, hai ngày này cũng chưa thấy nàng……
Nhưng là, muốn hắn xung hỉ, hắn lại không cam lòng, hé ra miệng tiếp tục trả lời: “Tốt thôi , muốn kết hôn thì người đi mà gả a , làm gì mà trông mong ở ta”.
“Xú tiểu tử này, lời nói của cha mẹ ngươi dám không nghe? Sớm biết rằng ngươi như vậy, trước khi sinh ngươi ra, ta đem đao chém chết ngươi” Yến phu nhân tức giận, liền hé lộ ra tính tình của nữ nhân giang hồ.
“Phu nhân, ngươi đừng giận.” Yến lão gia chạy nhanh trấn an, sau đó trừng mắt nhìn con mình “Tóm lại, ba ngày sau, ta muốn ngươi phải gả.”
“Nghĩ cũng đừng có nghĩ!” Yến Huyền Tiêu rống giận. “Ai cũng không thể bức ta lên kiệu hoa” Nói xong, hắn lửa giận tận trời rời đi.
Muốn hắn lên kiệu hoa? Hắn tình nguyện chết!
Chết tiệt!
Hắn đường đường một đại nam nhân, thế nhưng muốn hắn đi xung hỉ?
Nều truyền ra hắn còn mặt mũi gì nữa? Về sau khi áp tiêu, nhất định bị người giang hồ cười chết!
Đêm khuya, Yến Huyền Tiêu trừng mắt lầu các cách vách, ở trong lòng phẫn giận mắng.
Đáng chết nhất là cha mẹ hắn, không trải qua đồng ý của hắn, liền tự tiện đồng ý, thật sự muốn hắn lên kiệu hoa ở rể Ngu gia.
“Kỳ quái, nàng bị bệnh liên quan gì ta? Ta lo lắng cái rắm gì?!” Hắn tức giận tự hỏi, nhưng không thể tự khống chế chính mình.
Môi khẽ mím lại, cá tính xúc động làm cho hắn không chút nghĩ ngợi liền vụng trộm hướng tới lầu các, mũi chân nhón lên, lập tức phi thân lên cửa sổ.
“Khụ khụ……”
Thanh âm rất nhỏ từ trong thất truyền ra, mà vị thuốc cũng càng đậm, tràn ngập toàn bộ phòng.
Hương vị kia làm cho Yến Huyền Tiêu ngửi tới nhíu mày, có thể tưởng tượng được, dược uống kia có bao nhiêu khổ.
Bước xuống cửa sổ, hắn hướng đến nội thất đi. Ánh nến mỏng manh xuyên thấu qua mạn gường, mơ hồ có thể thấy được bóng người bên trong, thanh âm chính là phát ra từ nơi đó.
“Khụ…… Ai? Tiểu Thúy sao?”
Tế nhu thanh âm bay ra, mềm mại kéo dài, làm cho Yến Huyền Tiêu dừng lại cước bộ.
Ách…… Làm sao bây giờ? Hắn muốn lên tiếng sao?
Yến Huyền Tiêu xấu hổ, vì xúc động, nửa đêm chạy tới khuê phòng của người ta, nếu như bị đã phát hiện, danh dự của hắn sẽ bị hủy. (MT: K phải danh dự của mỗ nữ à?)
Đáng chết! Hắn bị làm sao vậy? Như thế nào không chút nghĩ ngợi bỏ chạy tới phòng của người ta? Hiện tại phải làm sao? Lên tiếng cũng không được, không lên tiếng cũng không được.
Đang do dự, tế nhu thanh âm lại truyền ra.
“Tiểu Thúy, ngươi làm sao không ra tiếng?” Dứt lời, một bàn tay tuyết trắng đẩy mạn gường ra, mặt phù dung tuyết trắng theo mạn gường dần dần được hé lộ
Tròn to mắt, Yến Huyền Tiêu ngốc lăng ra.
Ngũ quan thanh lệ, mắt đẹp long lanh, thân mình mảnh khảng khoác lên tuyết trắng y phục (áo ngủ của thời cổ đại như trong phim ý), tóc đen huyền dài mềm mại, môi hoàn mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng nhu nhược, sở hữu bộ dáng động lòng người, khiến kẻ khác không thể rời tầm mắt ra.
Trí nhớ về nàng, năm năm về trước, cũng đủ cho hắn khắc sâu vào trí nhớ, sớm biết nàng bộ dạng mĩ, nhưng hiện tại tính ngây ngô trẻ con của nàng đã rút đi, ngược lại còn thuộc loại nữ nhân mềm mại quyến rũ, bộ dáng thanh lệ thoát tục làm người ta nín thở.
Mà lúc này, cặp thủy mâu trong suốt chính trực nhìn thẳng hắn, làm cho hắn có thở gấp, khí không thông, mặt tục tằng đỏ lên khó hiểu.
Ngu Điệp Hương trừng mắt nhìn, mắt đẹp xẹt qua một tia kinh ngạc, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ nửa đêm chạy tới phòng nàng.
Làm sao bây giờ? Nàng muốn giả bộ như sợ hãi sao? Nhưng là……
Cánh môi nhịn không được khẽ nhếch, lần đầu tiên chạm mặt hắn gần như vậy, thân hình khổng lồ khiến cho người ta sản sinh ra loại cảm giác áp bách, ngũ quan kiên cường giờ phút này ngốc tại một chỗ, giống một tên đầu gỗ, sự đáng yêu này, làm cho nàng muốn cười.
“Ngươi…… Khụ khụ!” Vừa mới mở miệng, yết hầu liền truyền đến một trận ngứa ngáy, làm cho nàng thống khổ ho, tay nhỏ bé nắm chặt áo trước ngực, ho tới khuôn mặt đều đỏ lên.
Nữ nhân Tô Dạ Đồng kia! Nàng vốn là muốn giả bệnh thôi, không