Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cả Đời Này Chỉ Cần Một Người Là Em

Cả Đời Này Chỉ Cần Một Người Là Em

Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

Ngày cập nhật: 04:38 22/12/2015

Lượt xem: 1341213

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1213 lượt.

Gặp lại
Trước cửa một khách sạn năm sao cao cấp đông kín xe hôn lễ, có vẻ hôm nay lại có một cặp đôi bắt đầu bước vào cuộc sống hạnh phúc. Khắp nơi tràn ngập tiếng hoan hô, tiếng cười nói, khiến cho mọi người đều cảm nhận được chút tư vị ngọt ngào của hạnh phúc.
Chung Tình nhìn mẹ đứng bên cạnh một bên chào đón khách, một bên giới thiệu mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Cô không dám cười, vì đây là do tại cô mà ra.
“Đây là Chung Tình à, đã lớn như vậy sao. Nếu gặp trên đường, có lẽ cũng không nhận ra.” Đây là bác hai, mẹ vừa giới thiệu như vậy. Chung Tình tao nhã mỉm cười, “Chào bác hai.” Thật sự không thể trách cô, ở nước ngoài mười năm, họ hàng thân thích trong trí nhớ của cô đều dừng ở năm mười tám tuổi.
Mẹ Chung – Tiêu Tố Tâm – vỗ vỗ trán Chung Tình, “Đứa nhỏ này mấy hôm trước vừa mới về, khi rảnh sẽ đến thăm các bác.”
Bác hai cười nói, “Chung Tình xuất sắc được xuất ngoại, nhiều năm như vậy, bác còn nghĩ đã định cư bên kia luôn. Cháu kết hôn chưa?”
Cô nhìn người con trai vừa xa lạ lại vừa quen thuộc trước mặt, trong trí nhớ hiện lên hình ảnh so sánh. Quả nhiên, thời gian dễ dàng thay đổi một người. Anh trưởng thành hơn, khoé mắt mang một chút tang thưong, khuôn mặt góc cạnh như tôn thêm vẻ nam tính của anh. Hơn nữa đôi mắt kia, ngoài hàng lông mi dày vẫn như cũ, ánh mắt thâm trầm u uẩn đối với cô hoàn toàn xa lạ. Cô khẽ cười trongl òng, trước kia anh không như vậy, hoàn toàn không phải.
Mạnh Tưởng ôn hoà nở nụ cười, “Em khoẻ không?” Trong lúc cô quan sát anh, anh cũng thầm đánh giá cô.
Chung Tình hơi sững lại trong nháy mắt, gật gật đầu, “Khoẻ lắm.” So với tưởng tượng của cô, họ gặp lại có vẻ khá bình thường.
“Em về bao lâu?” Mạnh Tưởng vẫn nhìn cô, mỉm cười.
Ánh mắt Chung Tình chợt loé lên, mỉm cười, “Còn tuỳ tình hình.” Câu trả lời ba phải đáp án thế nào cũng được, không phải cô không muốn trả lời, mà là do chính cô cũng chưa nghĩ ra.
Mạnh Tưởng suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Hy vọng có cơ hội ngồi với nhau.” Giọng anh bình thản, không có chút miễn cưỡng nào. Cô gật gật đầu, “Vâng.”
Ánh mắt Mạnh Tưởng hướng về phía sau cô, lễ phép chào, “Mẹ nuôi.” Tiêu Tố Tâm chạy tới bên cạnh Chung Tình, ôm eo cô, gật gật đầu với Mạnh Tưởng, “Mạnh Tưởng, bố mẹ con đâu?” Mạnh Tưởng nhìn ra sau lưng, “Ở bên trong ạ.” Nói xong mắt nhìn Chung Tình, nhưng lại nói với Tiêu Tố Tâm, “Mẹ nuôi, mẹ ở đây, con vào trước.” Nói xong xoay người bước vào phòng tiệc.
Chung Tình cảm giác mẹ ôm xiết lấy eo mình, cô nhìn mẹ, khuôn mặt bà có chút lo lắng, “Hôm nay là hôn lễ của Tiểu Duệ, Mạnh Gia chắc chắn sẽ đến.” Chung Tình cười cười, “Vậy cũng tốt, con đã lâu không gặp bố nuôi, mẹ nuôi, con thật sự rất nhớ họ.” Tiêu Tố Tâm kéo tay Chung Tình, “Nếu con có thể phớt lờ Mạnh Tưởng, chúng ta đi chào họ.” Bà không muốn con gái mất vui.
Chung Tình xoay người ôm hai vai mẹ, thật tình nói, “Mẹ, mọi người đừng lo lắng. Bọn con không sao, vừa rồi có hàn huyên một chút, mẹ cứ yên tâm.” Biết người nhà đều lo lắng cho cô, sợ cô trở về không thoải mái. Kỳ thật căn bản không có, không biết là vì đã lâu không gặp, hay vì hình bóng anh trong lòng cô đã phai nhạt dần, cô thật sự có thể cùng anh bình thản hỏi thăm nhau.
“Tiểu Tình,” Tiêu Tố Tâm nhìn cô, “Nó biết con sẽ không đi nữa sao?” Chạm mặt một hai lần không phải vấn đề, nếu Tiểu Tình quyết định về nước, cơ hội hai người chạm mặt nhau rất nhiều, bà lo lắng Tiểu Tình sẽ khó xử.
“Anh ấy không biết.” Chuyện này có bắt buộc phải nói cho anh biết không? Sau này chạm mặt, tự nhiên sẽ biết.
Tiêu Tố Tâm thở dài, “Tóm lại một câu, không nên miễn cưỡng chính mình.” Nhìn Chung Tình cười cười gật đầu, Tiêu Tố Tâm cũng không nói thêm nữa. Chuyện bọn trẻ, họ không nên xen vào sâu quá, về sau thế nào cũng tuỳ thuộc vào duyên phận của hai đứa, chỉ hi vọng sẽ không giống như trước đây nữa.
Đêm đó, Mạnh Tưởng và Chung Tình không có cơ hội nói chuyện nữa. Bởi vì bố mẹ hai nhà Mạnh Chung kết hợp rất ăn ý, che chắn giữa họ, không cho họ có cơ hội nói chuyện.
Chung Tình ngẫu nhiên đảo mắt, nhìn thấy Mạnh Tưởng cười thanh nhã, cô bỗng hoảng hốt, đây là anh sao? Một Mạnh Tưởng duy ngã độc tôn, tự nhiên lại có ngày thu bớt khí phách, tạo cho người ta cảm giác ôn hoà. Chung Tình cười cười, mấy lần đối mặt đêmnay, hình ảnh anh trong trí nhớ cô đã được sửa lại một chút, anh hiện tại thâm trầm như biển sâu, hơn nữa cặp mắt kia, nhìn không ra một tia khí thế bức người.






Cố nhân
Ngoài cửa sổ xe gió thu hiu quạnh, phong cảnh xẹt qua, trong lòng Chung Tình gợn sóng, có chút lạnh lẽo, cô nắm chặt hai tay.
Trải qua mười năm cảnh còn người mất, vì sao những chuyện đau lòng mãi không bao giờ nhạt phai? Cô chậm rãi kéo kính lên mắt, tựa lưng vào ghế, ánh mắt thơ thẩn bên ngoài, mặc cặp kính mắt che khuất tầm nhìn.
“Đến rồi.” Lái xe chậm rãi dừng lại.
Chung Tình nhanh chóng trả tiền, mở cửa xe. Rầm, cửa xe lại khép lại, thân thể bỗng nhiên run rẩy, sợ sao? Cô tự trấn t


Polly po-cket