XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Cá Voi Và Hồ Nước

Cá Voi Và Hồ Nước

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 04:09 22/12/2015

Lượt xem: 1341411

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1411 lượt.

êu thầm, yêu khổ sở, yêu cuồng nhiệt, yêu đơn phương hay thất tình, thông thường đều chạy ra bờ biển, kể tâm sự của mình cho biển nghe.
Vì vậy thì biển sẽ càng lúc càng lớn? Hay mỗi lúc một nhỏ đi?
Trước khi quen Người đẹp số 6, mỗi lần thấy biển, tồi đều hướng về phía ấy hét lớn: “Trả tuổi trẻ lại cho ta!”
Sau khi quen Người đẹp số 6. Tôi không còn hét như thế nữa.
Vì tuổi trẻ của tôi đã hết sức huy hoàng rực rỡ, tựa như một chiếc cầu vồng.
Bảy mươi phần trăm cơ thể người là nước, vì vậy trong lòng mỗi người thực ra đều có một vùng biển.
Nhưng biển trong lòng tôi đã dần dần bốc hơi, giờ chỉ còn lại một hồ nước nhỏ xíu mà thôi.
Thêm nữa là nhiều năm nay tôi đem tuổi trẻ mình ra làm củi đốt, không ngừng ngày đêm đốt lửa, nước đã ít lại càng thêm ít.
Áp lực, nỗi buồn, thất bại, lại cứ ném hết cả vào trong hồ nước ấy, làm đáy hồ chất đầy những tạp vật.
Nước vì thế mà không còn trong như trước, mỗi lúc một thêm đặc sệt.
Một cái hồ nước như thế, đừng nói là cá voi, sợ rằng cả cá vàng cũng chẳng thể nào sống nổi.
Người đẹp số 6, bầu trời nơi nước người chắc là cao lớn hơn, biển ở nơi nước người có lẽ mênh mông thoáng đạt hơn, em nhất định có thể tự do bơi lội ở nơi đó.
Em cũng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.
Tôi không hề có lòng dạ rộng rãi hơn người, hay sự độ lượng mênh mông như biển, tôi chỉ đơn thuần không mong muốn, người con gái mình từng yêu sống không được vui vẻ mà thôi.
Nói như vậy cũng không chuẩn xác cho lắm, thực ra không phải là “từng”, mà là vĩnh hằng.
Tất cả mọi điều vào khoảnh khắc xảy ra, đã lập tức vĩnh hằng rồi.
Vì cái sự không thể vĩnh hằng cũng là một sự vĩnh hằng.
Hai tháng sau khi đi làm lại, cũng tức là ba tháng rưỡi sau khi tôi bị cắt giảm biên chế.
Cơn bão Changmi mãnh liệt tấn công vào Đài Loan, hôm đó là ngày Chủ nhật 28 tháng Chín, cũng là ngày Nhà Giáo.
Vì vậy, ai làm thầy giáo thì hãy giáo dục học sinh cho tử tế, bằng không bão sẽ tìm đến đấy.
Bốn rưỡi chiều hôm đó, tôi bị tiếng gió tiếng mưa đánh thức.
Nước mưa không ngừng rỉ vào qua khe cửa của ô cửa sổ hình bán nguyệt, làm tôi ngã bổ ngửa.
Trước khi tôi kịp văn võ song toàn, thì đã bị nước nhấn chìm mất rồi.
Khó khăn lắm mới lau khô được bàn làm việc và sàn nhà, thì lại bị Lại Đức Nhân gọi đến trường.
Vậy là tôi nhìn thấy quả tú cầu, nhớ lại chuyện ngày xưa.
Câu chuyện giữa tôi và Người đẹp số 6 đại khái chỉ có vậy.
Có lẽ còn một vài chi tiết chưa nói rõ hoặc có thiếu sót, nhưng về đại thể thì là như thế.
Đại khái chỉ có vậy thôi.






Tú Cầu:
“Em khỏe không?”
“Em rất khỏe.”
Trong phim Thư tình người ta nói như vậy.
Em muốn nói thế.
Người đẹp số 6.
***
“Cậu đang lẩm bà lẩm bẩm cái gì thế?” Lại Đức Nhân nói.
“Hả?” Tôi định thần lại, tay vẫn ôm quả tú cầu. “Ờ, không có gì.”
“Quả tú cầu này cậu mang về đi,” cậu ta nói.
“Cậu bắt được mà,” tôi nói, “cho nên nó là của cậu.”
“Rốt cuộc cậu có mang về không.”
“Không.” Tôi lắc lắc đầu.
“Tại sao cậu dở hơi thế nhỉ?” cậu ta nói. “Đây là hồi ức đẹp đẽ giữa cậu và Ông Huệ Đình, tại sao lại để lại chỗ tớ?”
“Nhưng nó đúng là do cậu giật được giữa bao nhiêu người mà.”
“Được,” cậu ta nói, “Tú Cầu của tớ, Tiểu Thiến của cậu.”
“Cậu đang nói lăng nhăng cái gì đấy?”
“Nếu theo lô gíc của cậu, vậy thì Tiểu Thiến là của cậu.”
“Lô gíc quỷ quái gì vậy?” tôi nói. “Tớ không phải Chung Quỳ đâu nhé.”
“Này!”
“Này cái gì,” tôi nói, “Cậu nói xem, tại sao Tiểu Thiến lại là của tớ?”
“Cậu còn nhớ hồi đại học năm thứ hai, lớp Tiểu Thiến và lớp bọn mình đi xe máy ra ngoại thành chơi không?”
“Đương nhiên là nhớ,” tôi nói, “ lần đó đi Hổ Đầu Bia.”
“Lúc về không phải có trò rút chìa khóa sao?” cậu ta nói tiếp. “Tiểu Thiến rút trúng chìa khóa xe cậu.”
“Đúng vậy.” Tôi bật cười. “Nhưng cậu đến năn nỉ xin tớ đổi xe, vì vậy lúc về, chúng ta đã len lén đổi xe máy cho nhau.”
“Nếu chúng ta không đổi xe, về sau Tiểu Thiến cũng không yêu tớ.”
“Ờ,” tôi gật gật đầu, “e rằng đúng vậy.”
“Vì vậy Tiểu Thiến là của cậu,” cậu ta nói.
“Hả?”
“Theo lô gíc của cậu, tớ bắt được quả tú cầu này nên tú cầu là của tớ, cho dù tớ đã nhét nó vào tay cậu,” Lại Đức Nhân nói: “Vậy thì Tiểu Thiến rút trúng chìa khóa của cậu nên cô ấy là của cậu, cho dù chúng ta đã đổi xe.”
“Thế...”
“Phản bác tớ đi.”
Tôi há hốc miệng, không biết nên phản bác lại thế nào.
“Vì vậy quả tú cầu này là của cậu,” cậu ta nói.
“Ừm.”
“Hôm nay mưa to gió lớn, lát nữa tớ lái xe chở cậu về,” cậu ta nói, “Nhớ mang theo quả tú cầu đấy nhé.”
“Nhưng vừa nãy tớ đi xe máy đến,” tôi nói, “ngày mai cũng phải dùng xe đi làm nữa.”
“Xe cậu cứ để tạm ở trường đi, ngày mai tớ lái xe chở cậu đi làm.”
“Sao tốt bụng vậy?”
“Tớ không tốt bụng đâu, tâm cơ thâm sâu lắm đấy.” Cậu ta cười cười. “Vậy tớ sẽ biết được cậu ở đâu, đi làm ở đâu rồi.
Tôi hơi cảm động, ngẩn người không nói nên lời.
“Này,” cậu ta nói, “ba tháng nay sống thế nào?”