
Tác giả: Tử Trừng
Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015
Lượt xem: 134610
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.
t cái, tất nhiên không thể nào không có công việc phải xử lý, nhưng anh cho là quan tâm tới vợ mình so công việc quan trọng hơn, cho nên công việc có thể tạm hoãn.
"Oh! Em rất vui nha~!"
Cô có chút cảm động, thân thiết vỗ vỗ mu bàn tay của chồng đang đặt trên vai mình. .
"Cám ơn đã thương em như vậy, thật là không uổng công em gả cho anh."
"Đồ ngốc." Anh cười khẽ, đưa tay xoa đầu cô.
"Anh cứ làm việc của mình đi! Em phiên dịch xong đoạn này rồi tối nay anh suy nghĩ xem muốn em nấu hay ra ngoài ăn?" Cô muốn làm cho xong công việc nhanh nhanh, liền lên tiếng đề nghị.
"Đó, có công việc liền quên chồng, bây giờ muốn đuổi anh đi đúng không?" Anh có chút chua chua trong miệng.
"Làm sao lại nói như vậy?"
Nhìn anh nói hờn lẫy như vậy tám phần là trong lòng vô cùng không thoải mái. Cô cười, xoay người ôm lấy hông của anh trấn an.
"Đương nhiên là ông xã của em quan trọng nhất rồi! Không có bất kỳ chuyện có thể so sánh vượt qua chồng yêu của me được hết, công việc đâu có thể nào so với người quan trọng như anh được?"
"Tốt nhất là như vậy!" Anh hừ nhẹ, bĩu môi.
"Ông xã à~~! Anh sao vậy hả?" Cô nũng nịu, dùng sức ôm chặt hông của anh."Người ta nói đều là thật á!"
"Đừng kéo anh...anh muốn đi làm việc."
Anh lại hừ một tiếng, đẩy tay của cô ra.
"Đừng như vậy mà! Người ta không thả thì sao?"
Cô càng lúc càng ôm chặt lấy anh không buông.
"Em lạ thật đó, không phải mới đuổi anh đi làm việc, hiện tại lại không chịu thả người, em rốt cuộc muốn như thế nào đây?" Anh bất đắc dĩ, âm thầm thở dài một hơi.
"Anh tự nhiên lại khó chịu, người ta làm sao có thể cho anh đi làm việc được!"
Cô bắt đầu rưng rưng khoé mắt, hai cánh tay siết chặt lấy anh.
"Anh không có khó chịu gì hết!" Anh ngạc nhiên, cô lấy đâu ra suy nghĩ này chứ? Anh nhớ mình đâu có biểu hiện ra thái độ khó chịu gì.
"Có mà có mà, người ta chỉ là sợ anh làm không xong công việc, anh liền nhỏ mọn nổi giận, có cần phải như vậy không hả?" Cô nói nhiều như vậy nhưng vẫn không buông tay.
"Nhỏ mọn?" Hắn híp híp mắt, hắn nhỏ mọn khi nào chứ?
"Đúng vậy, vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận, không phải nhỏ mọn là cái gì?" Cô không chút nào phát hiện anh lúc này đã toả ra chút "nguy hiểm", cứ khư khư ôm lấy anh nhắc đi nhắc lại.
"Anh nói, anh, không, có, tức, giận!" Âm thanh của Mạnh Huân thoát ra từ trong kẽ răng.
"Em không tin!" Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh làm bộ đáng thương nhìn hắn."Nếu như anh thật sự không tức giận, vậy anh hôn em một cái đi, em mới tin."
Hôn một cái? Ý đồ của cô ấy chỉ có vậy thôi sao?
Anh để cô bắt gặp một màn mập mờ kia, cô chẳng những không có chút dấu hiệu ghen tuông, ngược lại còn nói anh nhỏ mọn, cục tức này bắt anh làm sao mà nuốt trôi cơ chứ?
Lửa nóng từ nụ hôn mãnh liệt của anh truyền tới làm Viên Thiệu Quân choáng váng đầu óc, cô cũng không biết mình đã nói sai điều gì, chỉ biết chồng mình hôm nay đặc biệt nhiệt tình, nhiệt tình đến mức cô vô lực chống đỡ, chỉ đành xụi lơ cả người dựa lồng ngực của anh thở gấp.
"Ông xã, anh. . . . . ."
Ngày hôm nay đúng là kỳ lạ! Nhiệt tình quá mức cần thiết rồi !
"Thế nào?"
Anh khó khăn buông đôi môi đỏ mọng của cô ra, hơi thở gấp gáp hỏi.
"Anh hôm nay sao lại nhiệt tình vậy chứ?"Cô sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.
"Ai kêu em nói anh nhỏ mọn?"
Anh hừ nhẹ, rõ ràng chính là thù dai.
"Anh không phải là trả thù em đó chứ?" Chỉ vì cô nói anh nhỏ mọn? Cái này chồng cô cũng thật là. . . . . . quá hẹp hòi rồi!
"Sao mà như vậy được? Anh đương nhiên là vì yêu em nên mới hôn em thôi!" Mạnh Huân cười gian.
". . . . . ." Thật vậy không? sao cô có cảm giác không giống vậy chút nào.
"Vẻ mặt này của em là sao? Chồng em sẽ lừa em ư?"
Khóe mắt của anh giật giật , chột dạ đưa tay nhéo nhéo mặt cô.
"A. . . . . . Đau quá!"
Cô kêu đau một tiếng, bàn tay nhỏ bé vội nắm lấy bàn tay đang tác quái của anh.
"Xem em còn dám nói anh nhỏ mọn hay không." Mạnh Huân hả hê cong lên khóe miệng cười nhẹ.
"Hứ! Còn nói anh không cố ý trả thù, vậy anh bây giờ nói vậy là có ý gì?"
Cô nhảy cẫng lên, chỉ vào mũi của anh cong môi cằn nhằn.
"Không có ý gì mà!"
Anh cười to, có loại khoái cảm như gian kế được thực hiện.
"Hừ! Anh xấu lắm!"
Cô tức giận dậm chân, trách móc chồng.
"Em biết không, anh còn có thể xấu hơn như vậy nữa!" Mạnh Huân nhướng mày, cảm thấy cô như vậy thật vô cùng dễ thương, không nhịn được lấy tay nâng cao cằm của cô, lại muốn tiếp tục trêu chọc.
"Đừng có lộn xộn, anh cho rằng em là ngày đầu tiên biết anh sao?"
Viên Thiệu Quân nhíu đôi mày thanh tú, giận hờn giống như những bà vợ khác lải nhải không ngừng.
"Anh tâm tình đang tốt như vậy thì nhanh nhanh đi xử lý cho xong công việc một lần, mắc công tới khi muốn làm thì không kịp, lại tự hành hạ cơ thể thức khuya làm việc nữa."
"Anh biết ngay vợ anh quan tâm anh nhất." Anh giương tay ôm lấy cô, để cô dựa vào cạnh bàn. "Yên nào, anh muốn hôn em thêm một chút."
"A