
Tác giả: sandy_nguyen203
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 134971
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/971 lượt.
̃ không để bạn gái mình chờ như vậy”
“Không phải.” Thuần Tưởng lắc đầu nói: “Là em tan việc sớm, anh ấy rất bận, đàn ông mà, nên lấy sự nghiệp làm trọng, em hiểu mà … Cũng là… Tuỳ tiện nói xấu bạn trai của người ta, người đàn ông như vậy mới là không tốt đó …”
Tô Viễn nghe thấy Thuần Tưởng nói vậy, không khỏi sửng sốt, đưa tay sờ sờ đầu Thuần Tưởng: “Tiểu nha đầu, nhanh mồm nhanh miệng từ lúc nào vậy, bạn trai em thật sự dạy dỗ em rất tốt nha, không tệ, vậy anh cũng yên lòng.”
“Anh yên tâm cái gì chứ…” Thuần Tưởng bĩu môi, thuận tay đẩy móng vuốt của Tô Viễn ra.
Không khí nhất thời lâm vào khó xử, Thuần Tưởng nghĩ là Tô Viễn sẽ rời khỏi, ai mà biết hồi lâu sau anh vẫn không đi, cô liếc mắt nhìn Tô Viễn đang đứng song song với mình, phẫn nộ mở miệng hỏi: “Này, anh cũng đợi người ta mà phải không ? Sao anh lại đến đây ? Theo em biết, khu người giàu là ở bên kia mà”
“Người giàu người nghèo cái gì chứ.” Tô Viễn khẽ nhíu mày, lảng sang chuyện khác: “Đúng vậy, anh cũng đang đợi người ta ăn cơm chung, em …” Vốn định yêu cầu xem lại bị một tiếng chuông ngắt lời.
“Này… Chương Ngư ca, Chương Ngư ca… Điện thoại tới.” Là một tiếng chuông nghe rất kỳ quái, chân mày Tô Viễn đang nhíu chặt bỗng buông lỏng, nha đầu này, vẫn thích tiếng chuông này sao ?
Thuần Tưởng lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn thoáng qua người gọi đến rồi quay lưng đi nói chuyện điện thoại : “Này ? Sao đến trễ vậy ?”
Mặc dù Thuần Tưởng cố ý xoay người nhưng dù sao khoảng cách của hai người cũng đang gần nhau, Tô Viễn vẫn nghe được lời của Thuần Tưởng, trong lòng dĩ nhiên biết rõ đó là ai.
“A, thì ra là có tiệc nữa, thôi, cũng may là anh đã gọi cho tôi, nếu không tôi còn đứng mãi chỗ này như cái hòn vọng phu mất …” Lời còn chưa dứt, Thuần Tưởng đột nhiên đỏ mặt, thay đổi vẻ bình thản vừa nãy, nói qua loa rồi cúp máy.
“Cái đó, hôm nay anh ấy không tới, em về trước vậy!” Cú điện thoại này của Tô Mộc như giải cứu cô vậy, cô thật sự không muốn ở cùng Tô Viễn một giây một phút nào nữa, không khí quả thật còn bết bát hơn những gì cô nghĩ, cô thật sự thấy không thoải mái !
“A, đi đường cẩn thận.” Tô Viễn gật đầu, nhìn bóng lưng Thuần Tưởng đang chạy đi bỗng mở miệng : “Thuần Tưởng!”
Tô Viễn kêu tên của cô, cước bộ của Thuần Tưởng dừng lại, xoay lưng nhìn anh, trong mắt đầy khó hiểu.
“Ừm … Có thể cho anh số điện thoại không ? Để sau này … Còn liên lạc …”
Nếu Như Hai Người Bọn Họ
“Tôi nói thật mà ! Nói thật, thật đấy ! Hôm qua rõ ràng tôi thấy Thuần Tưởng đứng tán gẫu cùng cậu ba mà!” Tần Phong Thành vừa vào phòng khám bệnh liền líu ríu tin tức “sốc” mà ngày hôm qua anh chộp được.
Trương Gia liếc Tần Phong Thành một cái, khó khi cô không cùng cậu ta nhiều chuyện, chỉ bĩu môi kêu anh ta đi qua nhìn Tô Mộc đang ngồi xem lịch.
“Lão đại, lời của tôi anh có nghe được không vậy ?” Tần Phong Thành không sợ chết hỏi một câu, bởi vì anh căn bản không tìm được chút xíu phản ứng nào trên mặt Tô Mộc, không phải là mặt than thì ít nhất cũng phải tỏ ra nhiệt tình một chút với Thuần Tưởng chứ . Ít nhất, nghe thấy em mình có quan hệ với Thuần Tưởng thì cũng đừng tỏ ra thờ ơ như thế.
“Có lẽ là hỏi đường thôi.” Tô Mộc rũ lông mi xuống, nhìn cuốn lịch, không để ý nói.
Tần Phong Thành tò mò hỏi: “Sao vậy sao vậy ?”
Trương Gia co rúm miệng, cầm lấy cuốn lịch kia đưa đến trước mặt Tần Phong Thành : “Bác sĩ Tô chăm chỉ của chúng ta vừa rồi nghiên cứu cuốn lịch này đã không chớp mắt suốt hai canh giờ…”
“Cô y tá! Cô y tá…” Bệnh nhân trong phòng kêu to.
Trương Gia lúc này mới ý thức được mình đã rời khỏi cương vị hơi lâu, le lưỡi vội vàng chạy vào trong: “A, tới rồi!”
Tần Phong Thành nhìn lại Trương Gia thần kinh, thuận tay lật cuốn lịch ra, trong nháy mắt -> cứng đờ -> hoá đá -> vỡ vụn …
Trên cuốn lịch này rất sạch sẽ, chỉ viết ba chữ – – thứ Hai.
Tô Mộc ngồi trong phòng làm việc, một tay xoa cằm, một tay xao động mặt bàn.
Không sai, hôm qua anh cũng đã thấy Tô Viễn và Thuần Tưởng đứng nói chuyện cùng nhau.
Vốn là hôm qua tan việc, anh không ngờ Tô Viễn đến tìm anh, vốn định lái xe ra, thuận đường rước Thuần Tưởng về nhà chung, nhưng nửa đườn thì nhận được điện thoại của Tô Viễn, hỏi hôm nay có rảnh không, ăn cùng nhau một bữa cơm.
Tô Mộc mặc dù không còn quan hệ gì với người nhà nữa, nhưng quan hệ với đứa em này tuy không gọi là thân mật, nhưng thỉnh thoảng cũng còn liên lạc.
Khi đó Tô Viễn đã đến trước cửa phòng khám