
Tác giả: Tửu Tiểu Thất
Ngày cập nhật: 03:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341518
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1518 lượt.
uay đầu đã nhìn thấy đống đồ ăn trong tay Ngô Văn, vội cả giận nói:
- Nguyên liệu nấu ăn chúng ta còn dư lại để có thể sử dụng vốn không nhiều rồi, con còn lãng phí thế hả.
Kiều Phong lắc đầu, vội rửa tay, đích thân ra trận. Anh chỉ có một yêu cầu đối với mẹ và anh trai mình:
- Làm phiền hai người đứng ra cửa cách xa một chút, đừng gây trở ngại cho con.
Hai người kia vô cùng nghe lời nhé, vội lùi ngay ra sau, nghiêng đầu nghe tiếng cười trong phòng khách truyền tới. Mẹ Kiều ngạc nhiên hỏi:
- Sao Lam Sam lại không hề sợ ông nội con thế nhỉ?
Ngô Văn cũng rất ngạc nhiên:
- Không chỉ không sợ, còn khiến ông già trở nên vui vẻ như vậy, cứ như nhặt được tiền.
Động tác của Kiều Phong hơi khựng lại, anh chần chừ nói:
- Hình như, cô ấy hiểu lầm…
- Hiều lầm cái gì?
- Cô ấy cho rằng ông nội mình là trưởng thôn.
- …
- …
Trong phòng bếp chợt vang lên tiếng cười ầm ĩ, Ngô Văn vừa cào tường vừa cười nghiêng ngả:
- Đúng là một nhân tài.
“Nhân tài” Lam Sam cuối cùng cũng bị bại lộ. Kỳ thực ông nội Ngô luận về khí chất cũng chẳng có chút nào giống với một nông dân cả, thế nhưng vì trước đây Lam Sam vẫn chủ định ông là như vậy, nên lúc gặp mặt cũng bỏ qua nghi vấn này mà chỉ cho rằng ngày nay đời sống của người nông dân cũng càng ngày càng tốt lên, càng ngày càng thay đồi. Khi nghe đến khi ông nội Ngô kể về các chiến hữu của mình, cô nàng mới cảm thấy kỳ lạ:
- Ông nội trước đây từng nhập ngũ ạ?
Ông nội Ngô sửng sốt:
- Đúng vậy, từ năm mười mấy tuổi ông đã tham gia cách mạng rồi.
Ông Ngô cũng thắc mắc:
- Lam Sam, Kiều Phong nói gì với con vậy?
- Không có gì. – Lam Sam lắc đầu, nhìn ông nội Ngô: - Cháu chỉ biết trước đây ông nội Ngô từng làm trưởng thôn thôi.
Ông Ngô bị sặc nước trà luôn, vội che miệng ho khan kịch liệt.
Ông nội Ngô liếc mắt lườm con trai mình, ông nhịn cười lắc đầu:
- Kiều Phong đùa con cho vui đấy thôi, tên nhóc này hỏng thật, con đừng nghe nó nói nhé… Ông từng đổi qua nhiều công việc, nhưng chưa từng được làm qua chức trưởng thôn đâu.
Lam Sam xấu hổ quá rồi:
- Hả? Đúng, không ngờ, ôi cháu ngại quá, cháu vẫn cho là…
Ông nội cười xua tay:
- Không sao, làm trưởng thôn cũng tốt lắm mà.
Lam Sam bị làm trò cười cho thiên hạ, mặt mũi đỏ bừng bừng, khẩn trương nắm lấy ngón tay mình, giống i hệt một học sinh tiểu học đang mắc lỗi.
Lúc này Kiều mẹ mới rút lui từ trong bếp ra ngoài phòng khách để hòa giải, để lại hai đứa con trai ở trong bếp nấu cơm.
Đại Kết Cục
Nói là hai đứa con trai, nhưng thật ra có mỗi Kiều Phong tự tay động thủ, anh vừa nấu cơm, vừa nói chuyện với Ngô Văn.
Ngô Văn:
- Tạ Phong Sinh có gọi điện cho anh.
- Ừ.
Ngô Văn cũng từng tiếp xúc với Tống Tử Thành, tuy anh không thích tay này, nhưng cũng có thể hiểu được đây hẳn là một nhân vật lớn, hiện tại xem ra, ha ha …
Có lợi mà không chiếm đó không phải là tác phong của Ngô Văn. Anh tiến đến gần hỏi Kiều Phong:
- Cho nên chỉ vì tay Tống Tử Thành trước kia là tình địch của em nên em sẽ không mua công ty của hắn hả?
Kiều Phong gật đầu:
- Đúng vậy.
- Kiều Phong, suy nghĩ này của em là không đúng rồi, anh cảm thấy thế này, nếu đã là tình địch thì em lại càng phải mua.
Kiều Phong quay lại nhìn anh:
- Vì sao?
- Em xem, trong thế giới động vật, một con sư tử đực trước khi tiến vào một tình thế đặc biệt sẽ làm gì nào? Đi tiểu, chiếm diện tích, sau đó trao mảnh đất này lại cho con sư tử cái. Khi hai con sư tử đực đánh nhau, khi đánh thắng, nó vừa cướp được con sư tử cái lại vừa chiếm được địa bàn. Cũng với lý lẽ này, salon ô tô 4S cũng chính là địa bàn của Tống Tử Thành, sao em có thể không chiếm chứ? Không chỉ thắng được Lam Sam, em còn phải thắng được cả địa bàn, vậy mới xứng là đàn ông.
Kiều Phong đương nhiên cảm thấy lời anh trai mình rất có lý, anh gật đầu:
- Tiếp tục đi.
- Còn nữa, Lam Sam không phải vẫn muốn đi làm à? Em nhẫn tâm nhìn cô ấy chạy đến làm việc cho người khác à? Là nhân viên cấp thấp cứ phải cười cười nói nói nhìn sắc mặt người khác, nhỡ bị một gã khách hàng hay một tay thủ trưởng nào đó để mắt tới thì thật tủi thân biết bao!
- Em nói rồi nhưng cô ấy không nghe.
- Tính cách của cô ấy mà chịu nghe em nói à? Bây giờ em phải mua ngay cái salon ô tô này, đến lúc đó cô ấy là bà chủ rồi, còn ai dám tỏ vẻ trước mặt cô ấy nữa? Hơn thế cô ấy đã nhẫn nhịn nhiều năm làm việc ở đây, cũng quen thuộc, mối quan hệ với các đồng nghiệp hẳn không tồi nhỉ? Hà tất phải chuyển ổ chứ? Còn nữa, Tống Tử Thành cũng chỉ có quan hệ là quyền sở hữu của salon 4S này thôi, hắn đâu có nhúng tay vào quản lý chứ? Nếu bỏ qua yếu tố này, hắn cũng chẳng để lại được gì ở salon này đây? Chẳng có gì cả. Mua bán trao tay xong, ai còn nhớ được ông chủ cũ là ai đây? Chuyện đơn giản như thế, em còn ở đó già mồm cãi láo cái gì?
Kiều Phong đã bị thuyết phục.
-----****----
Lúc Lam Sam nhận được cuộc điện thoại thông báo đã được thông qua phỏng vấn, Kiều